*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Thiên Ý khẽ cười.

Nàng ta đưa chân khẽ cọ cọ vào bắp chân Phú Sơn: “Phú Tùy, rót cho ta ly rượu đi”

Phú Sơn nhích sang bên cạnh, im lặng cầm bình rượu lên rót cho.

nàng ta, tay còn chưa bỏ bình rượu xuống, Lạc Thiên Ý đã ấn tay hắn lên mặt nàng ta.

Phú Sơn nhìn nàng ta cảnh cáo: “Làm gì đó?”

“Tay ngươi thật là đẹp, xương cốt rõ ràng, ngón tay thon dài”

Phú Sơn cảm thấy chắc Lạc Thiên bị đui rồi. Từ nhỏ hẳn đã tập võ, tay đều là vết chai vì luyện võ, không hề dính líu tí nào đến chữ đẹp cả.

Hắn muốn rút tay lại, Lạc Thiên Ý lại cầm thật chặt không cho rút lại: “Lúc tới đây ta đã nhắc nhở ngươi rồi, nếu muốn bằng hữu ngươi được.

thả ra, thì phải hầu hạ sao cho ta cảm thấy vui vẻ. Tốt nhất đừng có chọc điên ta”

Phú Sơn hạ giọng: “Rốt cuộc thì người muốn làm cái gì?”

“Ta thấy là ta đã biểu hiện ra rất là rõ ràng, ngươi không nhận ra sao”

Lạc Thiên ghé lên vai hắn, thổi nhẹ qua tai Phú Sơn: “Ta khá là thích ngươi, không thì, sau này ngươi đi theo ta đi”

Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Lạc Thiên Ý: “Thật không khéo, ta đã đính hôn, là người đã có gia thất, sợ không được như mong muốn của công chúa”

“Hừ, có hôn ước? Có hôn ước thì làm sao. Cho dù ngươi lấy vợ sinh con rồi, thì ngươi vẫn có thể bỏ vợ bỏ con. Người bản cung muốn, không đến lượt người ngoài được chấm mút”

Phú Sơn không thể nhịn được nữa: “Người nói có chút đạo lý đi được hay không.”

“Vậy chắc là ngươi không biết. Bản cung từ trước đến nay không nói phải trái đúng sai, chỉ dựa mình vui hay không vui.”

Nói xong, nàng ta vỗ lưng Phú Sơn mấy cái: “Nếu như ngươi không muốn vị hôn thê kia của mình gặp chuyện gì rắc rối thì tốt nhất là ngươi nên ngoan ngoãn cắt đứt quan hệ với nàng ta, bởi vì bản cung quyết định không thả ngươi đi, ngươi tuyệt đối không trốn thoát được”

Phú Sơn nắm chặt tay thành quyền, uống cạn sạch ly rượu Ä nữ nhân điên này, không nói lý lẽ!

Tiệc tối kết thúc, ai ai cũng uống say bét nhè, trừ Phú Sơn và hai tùy tùng hắn mang theo.

Chấp Vương sai người thu xếp cho hai người kia ở phòng dành cho khách, nhìn về phía Phú Sơn cười như có như không: °Về phần vị công tử Phú Tùy này, không cần sắp xếp phòng đâu”

Quản sự không hiểu ý: “Vương gia, vì sao lại thế ạ? Thế thì khách ở đâu đây ạ?”

Chấp Vương cười, đá hẳn ta một cú: “Ngươi thì biết cái gì, chỗ ở của Phú Tùy công tử đương nhiên là do công chúa Lạc Thiên Ý của chúng ta quyết định rồi. Giường trong phòng của công chúa lớn như thế không đủ cho hai người năm hay sao?”

Dứt lời, mọi người xung quanh ai cũng hiểu ý cười rộ lên.



Chuyện như vậy sau này đừng nói lại nữa”

Nghe thấy hẳn lại nhắc đến cái hôn ước kia, Lạc Thiên Ý bực mình hất văng ly rượu.

*Ngươi nhất định phải nói đến chuyện khiến ta mất hứng đúng không?”

“Chẳng qua là ta đang nói sự thật thôi. Ta nói sai hay sao?”

Tên này đáng ghét chết đi được, không hiểu phong tình còn thích giảng đạo lý, làm Lạc Thiên Ý bực mình quá chừng.

Nhưng Phú Sơn càng như thế nàng ta càng cảm thấy hắn càng đặc biệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play