*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phú Sơn nghiến răng nói: “Truyền xuống nói La tướng quân đi khảo sát địa hình gần đây rồi, không ở trong quân, có việc thì tìm ta và Ứng tướng quân thương thượng. Ngoài ra theo dõi Chấp vương phủ, nhớ mặt vài tên thị vệ thường ra vào”

“Sao phải như vậy?”

“Để người của chúng ta dịch dung theo gương mặt của chúng rồi thay vào.”



Kim Thành Vũ lập tức hiểu rõ.

Phú Sơn lại vẫy tay: “Thôi đi, ta sẽ đích thân đi xem gương mặt của thị vệ, nếu như người ngoài miêu tả không chính xác, ta sẽ không làm ra được mặt nạ giống hệt.

Trên thực tế, cho dù để một người đứng trước mặt Phú Sơn để hắn làm ra một cái mặt nạ y hệt, đó cũng không phải là việc dễ.

Bình thường có Tiểu Dương ở đây, việc này đều do Tiểu Dương làm.



Tuy hẳn mưa dầm thấm đất cũng học được một ít nhưng cũng không học đến nơi đến chốn.

Trong lòng Phú Sơn không chắc lắm, lỡ như hắn thất bại chỉ sợ sẽ rắc rối hơn nữa.

Triều Vinh Dương và Thịnh Khang không giống nhau.

Kinh thành của Thịnh Khang cách biên giới rất xa, đi xe ngựa rất lâu, ngay cả việc chuyển thư cũng không kịp.

Nhưng kinh đô của Vinh Dương thành Phượng Dương cách Chức Du không hề xa, nếu đi nhanh một ngày một đêm là có thể tới nơi.

Lý Mặc đã lên kế hoạch đến đây, không ngờ lại gặp hoàng tỷ mình, chính là vị công chúa Lạc Thiên Ý đúng lúc ở trong cung Công chúa Lạc Thiên Ý nghe nói Lý Mặc muốn đến Chức Du tìm Chấp vương, đột nhiên muốn đi chơi.

Bản thân nàng ấy là một người thích vui chơi, ngày thường các loại địa điểm thú vị ở Phượng Dương nàng ấy đều đi một vòng rồi.

Đúng lúc gần đây buồn chán muốn chết, sao có thể ở yên ở Phượng Dương.

Lạc Thiên Ý nghĩ đến mỹ nữ như mây trong phủ Chấp vương, nghe nói thậm chí còn có tiểu quan xinh đẹp dịu dàng.

Nàng ấy luôn có chút tò mò và mong đợi, không muốn bỏ qua.

Lạc Thiên Ý gợi ý với Lý Mặc: “Bệ hạ, đã lâu rồi ta không gặp Chấp vương, nên có chút nhớ vị hoàng huynh này rồi. Hay là ta cùng người đi Chức Du nha, dù sao cũng không xa, cưỡi ngựa là có thể đi”



Lý Mặc thấy bộ dạng này của nàng ấy là biết nàng muốn niềm vui rồi.

Nói đến vị hoàng tỷ này, Lý Mặc có chút đau đầu.

Năm đó phu quân của nàng ấy cấu kết với thân vương, nghi ngờ mưu phắn, sau đó bị xét nhà xử trảm.

Nhưng công chúa Lạc Thiên Ý mang thai con của phò mã lại dứt khoát từ chối đánh rơi đứa trẻ, len lén bỏ trốn.

Tóm lại công chúa Lạc Thiên Ý và Chấp Vương trừ giới tính không giống, còn lại giống như một khuôn đúc ra vậy.

Có thể là lúc đó giết phò mã lại làm chết con của nàng ấy.

Cho dù lạnh lùng như Lý Mặc đều cảm thấy hơi thiếu nợ Lạc Thiên Ý, sau đó đều dung túng nàng ấy.

Vì vậy yêu cầu Lạc Thiên Ý đưa ra, hẳn đa phần đều đáp ứng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play