*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chỉ sợ là dọc đường đi có người ngăn đón, cố ý không cho Vương công công đi qua.

Cho nên Trần Thiệu Khiêm lén phân phó cho huynh đệ trong quân tình bộ nghĩ cách yểm trợ họ, rốt cuộc là mang theo người rong ruổi một đường đến tận nơi Vũ Vương đang ở.

Trong lều trại, Lạc Quận vương nhìn Mộ Dung Bắc Hiền đang lau chùi thanh đao ở trong tay, lộ ra một nụ cười hài hước.

“Vũ Vương, phụ hoàng của ngài phái vị Vương công công kia đến đây cũng đã mấy ngày rồi. Ông ta không ngừng đẩy nhanh tốc độ để vội vã tới đây tuyên chỉ, nhưng ngài ngay cả mặt cũng không chịu nhìn, chỉ sợ là ông ta đã sớm nghi ngờ”.

Mộ Dung Bắc Hiền cười lạnh một tiếng: “Cũng không phải là không gặp, gấp làm gì. Khi hành quân đánh giặc, chủ tướng làm sao có thể lúc nào cũng rảnh rỗi”

Tâm phúc của hắn ta đã tụ họp với Vũ Vương phi và nhi tử, đã thu xếp cho vợ con hắn ta ở một thị trấn gần đó để được bảo vệ chu đáo.



Ngựa ở trong quân đội vốn có tính hoang dã, tuy rằng trước kia ông ta đã từng cười, nhưng chưa bao giờ chạy nhanh như vậy.

Vì vậy mà trên khuôn mặt lộ rõ vẻ tái nhợt và yếu ớt.

Nhưng rốt cuộc thi Vương công công cũng là người bên cạnh hoàng thượng, ngay cả lúc chật vật cũng bày ra dáng vẻ điềm đạm.

Ông ta hét lớn vào mặt tên ngăn cản mình: “Ta biết Vũ Vương điện hạ đang ở trong doanh trại, hôm nay ta mang theo thánh chỉ đến. Nếu không gặp được điện hạ thì sẽ không rời đi.”

Nói xong, Vương công công giơ cánh tay lên cao, trong tay nắm chặt thánh chỉ.

“Người nào nhìn thấy thánh chỉ thì như nhìn thánh hoàng thượng. Người còn không mau lui xuống!”

Lạc Quận vương cười mỉa mai.

Mộ Dung Bắc Hiền không khỏi siết chặt tay, bước về phía trước với vẻ mặt khó đoán.

“Vương công cộng, đã lâu không gặp, tính khí của ông quả thật không nhỏ”

Cuối cùng cũng gặp được Mộ Dung Bắc Hiền, Vương công công nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó khuôn mặt giãn ra, nở một nụ cười.



Nhưng những lời này Mộ Dung Bắc Hiền khó mà nói ra.

Cho dù hắn ta thật sự đạt được nghiệp lớn, chỉ sợ là dựa vào cái danh “Ơn nghĩa của mẹ nuôi” ở trong mắt người ngoài, hắn ta phải tôn sùng người đàn bà kia lên làm thái hậu.

Mộ Dung Bắc Hiền giả bộ kinh ngạc nhướng lông mày: “Ồ? Không biết công công đang nói về chuyện gì?”

Vương công công nhanh chóng xuống ngựa, ông ta giữ giữ thánh chỉ, mở tấm vải màu vàng một cách thuận lợi: “Vũ Vương tiếp chỉ”

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play