*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lập tức có người xin tha, nói: “Thần vương phi bớt giận, bọn nô tỳ cũng không phải cố ý giấu giếm. Là Vương Phi nhà thần lo lắng cho.

Vũ Vương điện hạ lần này đi đến Tây Bắc không có người ở bên cạnh để chăm sóc, thân là thê tử, nương nương vì lo lắng cho phu quân nên mới dẫn tiểu vương gia đuổi theo.

Nhưng mà điều kiện ở Tây Bắc lại gian khổ, nếu như bẩm báo thật với hoàng thượng thì chỉ sợ là trong cung không đồng ý. Cho nên vương phi mới nghĩ ra kế sách này, bí mật mang tiểu vương gia rời đi. Bọn nô tỳ căn bản không dám lừa gạt, thật sự rất sợ bị trừng phạt, nhưng vương phi nói chúng nô tỳ phải giúp người che đậy một chút, chúng thần không dám cãi lời nên mới thành ra như vậy.

Xin Thần vương phi tha mạng!”

Những thuộc hạ bên dưới cũng hô theo: “Xin Thần vương phi tha mạng!”

Lòng của Triệu Khương Lan lạnh hơn phân nữa.

Dựa theo lời của những ám vệ, Vũ Vương phi này đã không ra khỏi cửa hơn nữa tháng.

Nói cách khác, nàng ta đã lén lút mang theo nhỉ tử trốn đi từ hơn nửa tháng trước.

Như vậy trong toàn bộ kinh thành, những người có thể dùng đế kiềm chế Vũ Vương cũng sẽ biến mất.

Nếu như Vũ Vương có dã tâm mưu phản, e là bây giờ không ai có thể ngăn cản được hắn ta. Thật không ngờ.

Triệu Khương Lan thở ra một hơi: “Đám các ngươi dám cả gan làm ra chuyện này, chuyện lớn như vậy mà vẫn còn mê muội, thật sự là đang tìm cái chết”

“Nói, Vũ Vương phi rời đi như thế nào?”

Bọn người hầu vẫn còn ấp úng, không dám mở miệng.

Triệu Khương lan rút thanh kiếm của Mai Hương ra, đặt trên cổ của nữ nhân đã lăn từ trên giường xuống.

“Còn không nói thì bây giờ bổn cung sẽ giết ngươi”

Người nọ run lên vài cái, run rẩy bò đến mép giường, vạch đấm đệm trên giường ra.

Triệu Khương Lan đến gần và nhìn thấy có một ô vuông ẩn ở trên giường.

Sau khi mở ô vuông đó lên thì bên trong rõ ràng có một đường hầm.

“Cái này, cái này chẳng lẽ là một con đường bí mật có thể đi thẳng ra khỏi phủ sao?”

Nữ nhân sợ hãi gật đầu nói phải, Triệu Khương Lan ấn nhẹ giữa chân mày.

Khó trách đám ám vệ theo dõi lâu như vậy đều không phát hiện có động tĩnh gì.

Hóa ra trong phủ của bọn họ có một bí mật được che giấu, một con đường bí mật như vậy chắc chắn đã được xây dựng từ lâu.

Vũ Vương đã sớm tính toán đến việc có ngày rời đi, cho nên dã tâm của nam nhân này thật sự là không cần phải nói nữa.

Theo tính toán, Vũ Vương phi và tiểu vương gia có lẽ đã sắp đoàn tụ với Vũ Vương rồi.

Nàng không dám chậm trễ, lập tức mang theo Mai Hương rời đi, để lại một câu nói tàn nhẫn cho bọn hạ nhân: “Mỗi một người trong Vũ vương phủ không được phép rời khỏi, tất cả đều phải thành thật đợi ở đây cho bổn cung”

Ám vệ đang ở cách đó không xa, nàng phân phó cho bọn họ canh giữ ở nơi này, sau đó vội vàng đi tìm Mộ Dung Bắc Uyên.

Vốn dĩ Mộ Dung Bắc Uyên đang ở trong phủ đợi tin tức của Triệu Khương Lan, từ xa nghe được động tĩnh thì hản đi đến tiếp đón, lập tức nhìn thấy vẻ mặt không vui của Triệu Khương Lan.

Trong lòng hẳn căng thẳng: “Có chuyện gì vậy?”

“Giống như những gì huynh đã dự đoán.



Như vậy, theo như những gì trong thư tình báo, Mộ Dung Bắc Hiền có quan hệ khá thân thiết với Quận vương, có phải bọn họ đã âm mưu những việc như vậy ngay từ đầu không?

Mộ Dung Bắc Uyên mệt mỏi nhắm hai mắt lại, không hiểu tại sao Mộ Dung Bắc Hiền lại muốn làm như vậy.

Từ trước đến nay, Chiêu Vũ đế không phải là một người cha quá mức nghiêm khäc, đối với tất cả các nhi tử của mình, hầu hết thời gian ông đều là người dịu dàng và rộng lượng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play