*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phỏng đoán này quả thực khiến cho người †a sửng cả gai ốt Nhưng tất cả mọi người đều biết, đây nhất định là sự thật Triệu Khương Lan không dám tin nhìn Lâm Gia Uyển: ‘Vì thay đổi thân phận, ngươi vậy mà tàn nhẫn đến tình trạng này? Ta không hiểu, nhà họ Lâm các ngươi, phụ mẫu của ngươi sao lại có thể ra tay được.”

Lâm Gia Uyển tự biết chuyện đã không có đường sống mà quay về.

Nàng ta cười lạnh: “Triệu Khương Lan, thu hồi sự đồng tình giả tạo của ngươi đi. Bây giờ đến giãm ta một cước, ra vẻ ngươi rất cao quý sao. Phải, Lâm Linh Nhi là ta giết chết, vậy thì thế nào. Thân thể nó vốn dĩ không tốt, đã bước một chân vào quan tài, thầy tướng số đã nói nó sống không quá 24 tuổi, sớm muộn gì cũng phải chết, bây giờ chết sớm một chút thì có quan hệ gì! So với việc để nó ốm yếu liên lụy người nhà, không bằng đưa thân phận vốn có của nó cho ta, cũng sớm để ta thoát khỏi Liên Khuê Nghiêm cái tên bại hoại đó.”

Nói xong, Lâm Gia Uyển lại oán hận nhìn Mộ Dung Bắc Hải.

“Ta vốn dĩ cho răng, Mộ Dung Bắc Hải ngươi là một quân tử đáng để phó thác, chỉ cần ta biểu hiện thành tâm thành ý với ngươi, ngươi sẽ ôn nhu quan tâm đối xử với ta. Cho nên cho dù ngươi tàn tật, ta cũng không chút do dự. Nhưng ngươi thì sao, ngươi đối xử với ta như thế nào! Trước khi ta gả cho ngươi!

Người cực kỳ ghét bỏ, lúc đó ta đã hối hận rồi, nhưng đã đi đến một bước này căn bản không có cơ hội quay đầu, chỉ có thể từng bước từng bước hãm sâu vào. Sớm biết như vậy, lúc trước †a nên tìm một người nhà cao cửa rộng bình thường mà gả đi, đối phương chắc chắn xem ta như trân bảo, làm sao sẽ có kiếp nạn hôm nay”

Mộ Dung Bắc Hải ngay cả nhìn nàng ta cũng cảm thấy bẩn mắt.

“Lâm Gia Uyển, ngươi đang oán giận cái gì. Năm đó ngươi có cơ hội trở thành chính thê của bổn vương, bổn vương cũng không có chán ghét ngươi, là nhà họ Lâm các ngươi tự mình cảm thấy bổn vương đã mất đi triển vọng các ngươi không cam tâm, mới chuyển sang nhà họ Liên. Mà đến lúc này, ngươi còn không tự suy ngẫm, thứ trong lòng muốn là quyền lực địa vị, người như vậy, sao xứng một bước lên trời. Bây giờ bổn vương ngược lại là may mẫn lúc đó từ bỏ ngôi vị thái tử, nếu không cưới nữ nhân như ngươi vào cửa, quả thực so với chặt đứt chân còn khiến người ta nan kham hơn”

Lâm Gia Uyển tức giận trừng mắt nhìn hắn.

Người biệt trang nghe nói nhị tiểu thư chân chính đã chết từ lâu thì khóc thành một đoàn: “Đại tiểu thư, sao ngài có thể ra tay tàn nhẫn với muội muội mình như vậy. Nàng ấy từ nhỏ đã không tranh giành với ai, cái gì tốt đều tặng cho ngài, ngài cũng biết nàng ấy sống không được bao lâu nữa, không thể thả nàng ấy suông sẻ rời đi sao?

“Câm miệng!” Lâm Gia Uyển thẹn quá hóa giận: “Các ngươi tính là thứ gì, dựa vào cái gì quản ta, muốn trách thì trách Lâm Linh Nhi mệnh không tốt!”

Triệu Khương Lan lắc đầu: “Một người mắt mù không sao, nhưng tâm mù thì hoàn toàn không cứu được.”

Nghiêm Chính gật đầu, lại nhớ đến một người khác: “Điện hạ, nam nhân tên Tổ Ninh kia, xử lý như thế nào?”

“Bổn vương đã đồng ý, phải giữ lại cho hắn †a một mạng. Nếu hẳn ta đã viết hết sự thật xuống, đối với chuyện trước đây cũng hoàn toàn không rõ, thì không cần làm khó hắn ta quá, thả đi đi”



Lâm Gia Uyển có lòng khiến cho Mộ Dung Bắc Hải không thoải mái, ai biết hắn hoàn toàn không thèm để ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play