*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không lâu sau Triệu Khương Lan cho người sắp xếp đồ đạc của Hồng Mai, đồ của Hồng Mai vốn không nhiều, cộng thêm việc nàng ấy vẫn luôn sắp xếp một cách thỏa đáng nên rất nhanh đã thu dọn xong.

Hồng Mai sớm đã không còn khế ước bán thân, hiện giờ là làm việc lấy tiền hàng tháng nên bây giờ nàng ấy có rời đi thì cũng không ai nói gì. Chỉ là Triệu Khương Lan còn muốn nghĩ cách chữa trị cho tay của Hồng Mai, không yên tâm để nàng ấy sống ở bên ngoài.

Hồng Mai từ biệt Mộ Dung Bắc Hải, nếu như không có sự hào phóng cứu giúp của Mộ Dung Bắc Hải thì lúc đầu nàng ấy đã bị tên ma quỷ tiểu Hầu gia kia ép buộc rời đi thì có lẽ nàng ấy đã chết rồi Hồng Mai cung kính gập đầu mấy cái với Mộ Dung Bắc Hải, hẳn xấu hổ nhìn bàn tay không có phản ứng của nàng ấy đang buông thỏng một bên.

“Hồng Mai, là bổn vương không chăm sóc tốt cho ngươi, bổn vương thấy thẹn đối với ngươi.

“Vẫn xin vương gia đừng nói như vậy, nếu như không phải vương gia đồng ý thu nạp nô tỳ, nô tỳ có lẽ đã chết một cách xấu hổ rồi. Đại ân của vương gia, Hồng Mai dù có chết cũng không thể báo đáp được. Giờ đây việc này không có liên quan gì đến vương gia, chỉ là Lâm Trắc phi tâm thuật bất chính nhưng chỉ có thể nhìn người như vậy ở bên cạnh vương gia, trong lòng nô tỳ rất lo lắng. Vẫn xin vương gia nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân, chú ý nhiều hơn đến thức ăn và y phục và đồ dùng thường ngày, đừng để cho người có tâm lợi dụng sơ hở”

Mộ Dung Bắc Hải có chút cảm động gật đầu, rồi lại cho người khiêng đến một rương châu báu lớn đết gì người cũng phải thành thân, rương đồ này xem như là bổn vương thêm vào thiêm trang của ngươi, nếu người thành thân thì chính là của hồi môn, nếu như không vội dùng thù có thể giữ lại cho mình”

Hồng Mai không chịu nhận lấy, Mộ Dung Bắc Hải cười ôn hòa: “Người và ta quan hệ chủ tớ, không cần phải từ chối. Sau này mọi sự sẽ trôi chảy, sống thật vui vẻ.”

Hồng Mai nghe thấy vậy liền òa khóc rồi cùng theo Triệu Khương Lan đi lên xe ngựa.

Tin tức này rất nhanh liền truyền đến tay Lâm Linh Nhi. Lâm Linh Nhi không dám tin ngẩng đầu lên: “Ngươi nói cái gì? Điện hạ vậy mà lại thả Hồng Mai đi rồi, không thể nào, nàng ta không phải là thị thiếp điện hạ yêu thương nhất sao? Bây giờ đã bị thương không giữ lại trong phủ dưỡng thương mà lại bình tĩnh tiễn đi không níu kéo, không thể nào như: vậy được.”

Tỳ nữ thân cận của nàng ta nói: “Trắc phi còn nhớ tin tức lúc trước chúng ta nghe ngóng không? Hạ nhân trong phủ đều nói Hồng Mai chưa từng thị tẩm, chỉ là lúc trước chúng ta không tin, bây giờ xem ra không hẳn không phải là sự thật”

“Ta không hiểu, một nha hoàn không thích, không thị tẩm thì điện hạ cớ gì lại phí sức sức cướp lại từ Định Sơn Hầu phủ như còn suýt chút nữa kháng chủ, cần gì phải như thế?

Ngài ấy muốn gì?”

Tỳ nữ cẩn thận suy đoán: “Có khi nào chỉ là bán cho Thần vương phi một tình nghĩa thôi không?”



Lúc này cuối cùng cũng đã nhìn thấy xe ngựa đến rồi, hắn ta vội vàng chạy lên đón, chỉ nhìn thấy Triệu Khương Lan xuống xe trước, sau đó liền nhìn thấy nha hoàn cẩn thận dìu Hồng Mai xuống.

Sắc mặt Hồng Mai vốn dĩ hồng hào khỏe mạnh bây giờ là trắng bệch như tờ giấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play