*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi nàng mang thai thì cực kỳ thích ăn chua vì thế để cho người lột một chén đào xanh đặt ở trong tay, thích ý đến không kìm được.

Triệu Khương Lan đá phanh một tiếng bước vào cửa, cửa phòng bị đạp vang lên tiếng kẽo kẹt vang dội.

Lâm Linh Nhi giật mình, cái tay khẽ run lên, trong nháy mắt thức ăn trong tay cũng rơi đầy đất.

Sắc mặt Triệu Khương Lan dần lạnh như sương, lạnh lùng nhìn nàng.

Hai nữ thị vệ khẩn trương chản trước mặt Lâm Linh Nhi. Điều này cũng khiến Lâm Linh Nhi cảm thấy an toàn hơn một chút.

“Ui da, tại sao Thần vương phi lại tới đây.

Xem ra Sơn vương phủ của chúng ta đối với Thần vương phi mà nói có chỗ gì tốt đi, làm khách cũng làm ra sự tình lớn như vậy: “Tại sao ngươi lại làm như vậy với Hồng Mai”

Lâm Linh Nhi vô tội nhìn nàng: “Thần vương phi, lời này của ngài ta nghe có chút không hiểu nha. Rõ ràng là do Hồng Mai trước trêu chọc ta trước. Nếu như nàng ta không động thủ với ta thì làm sao mà ta lại có thể chịu hạ thấp thân phận động thủ với nàng ta.

Người này nha chính là vì làm mẫu thân. Bản thân bị ngược đãi thì không sao, an nguy của hài tử mới là chuyện trọng yếu nhất không phải sao. Có điều vương phi chưa từng làm qua mẹ, đại khái thì sẽ không biết đâu”



Triệu Khương Lan đã biết tay của Hồng Mai là thị vệ gây ra.

Nàng quét qua nhìn kỹ gương mặt hai người kia nói: “Tay của Hồng Mai là do ai làm?”

Hai người kia nhìn nhau một cái, không ai dám nói chuyện.

“Làm sao, dám trợ giúp người khác trợ trụ vi ngược* mà cũng không dám thừa nhận?”

(trợ Trụ vi ngược: giúp người khác ngược.

đãi một người khác.) Một người trong đó không tình nguyện mở miệng: “Cùng lắm là thuộc hạ phụng mệnh bảo vệ Trắc phí, sao lại có thể nói là trợ trụ vi ngược* được. Vị cô nương kia đích tay là thuộc hạ thương, chức trách chỗ, xin Vương phi chớ trách.”

Triệu Khương Lan bước tới tát nàng ta hai cái bạc tai. Hai cú tát này cũng thật sự là quá ác rồi, trong nháy còn lưu lại cả dấu tay.

Nghĩ đến bộ dáng yếu ớt của Hồng Mai, Triệu Khương Lan lập tức nắm lấy tóc của người này kéo nàng ta đến bên góc tường.

Đập mạng đầu nàng ta lên vách tường.

Nữ thị vệ bị đánh chật vật không dứt, cũng không dám trả đủa. Bị đánh đau đến hít thẳng một ngụm khí.

“Đau không? Thời điểm ngươi hạ thủ đối với người bên cạnh ta, làm sao lại không biết nàng ta cũng sẽ đau cơ chứ. Một lũ chó má bị mù mắt chó rồi ngay cả Lâm Linh Nhi sói đột lột cừu cũng không thấy cho rõ còn làm một bộ dáng vẻ trung thành tận tụy. Người ta chỉ xem các ngươi là cây đao tùy thời có thể sai khiến mà thôi, ngược lại các ngươi như vậy mà cũng phối hợp cho được.”

Đối phương ủy khuất quay mặt chỗ khác: “Nếu như vương phi nhất định phải đánh thuộc hạ để hả giận, vậy thuộc hạ không lời có thể nói”

Ngược lại là Lâm Linh Nhi biểu hiện ra dáng vẻ không đà: “Thần vương phi cần gì phải ỷ thế hiếp người, hai vị này dầu gì cũng là do Hoàng hậu nương nương cố ý phái tới, là người của Tê Ngô điện. Nếu như người động thủ như vậy, không sợ Hoàng hậu nương nương trách tội sao.”

“Lâm Linh Nhi, ngươi bớt lấy Hoàng hậu nương nương ra đe dọa bổn cung. Tiện nhân chính là tiện nhân. Ngươi cho là mình tìm được một cái núi dựa cao ngất như vậy rồi thì ngươi liền cho là mình có thể một bước lên trời được sao.”

Lâm Linh Nhi ngạo mạn hất cẵm lên: “Coi như không đề cập tới hoàng hậu thì nếu như ta không có nhớ lầm thì Hồng Mai kia cũng được coi là thị thiếp trong Sơn vương phủ đi.

Ta thân là Trắc phi của vương phủ, chẳng là ta muốn quả một thông phòng dám có mưu đồ bất chính được hay sao? Thần vương phi quản cũng quá rộng rồi đó. Người thật sự cho là nàng ta vẫn còn là nha hoàn trong Thần vương phủ hay sao? Vừa mới nói là cho điện hạ nhà ta. Hiện tại nàng ta không có bất kỳ liên quan nào đến Thần vương phủ cả. Ngược lại người còn chạy đến tận hậu viện nhà người khác để nói chuyện. cách là này của Thần vương phi ngược lại khiến cho ta có chút không thể hiểu nổi”

“Ngươi dựa vào cái gì quản thúc nàng? Ai cho ngươi cái quyền quản lý hạ nhân bên trong Sơn vương phủ này cơ chứ?”

Triệu Khương Lan giống như nghe thấy chuyện cười lớn nhất thiên hạ.

“Sao bổn cung lại không biết tất cả nữ nhân ở bên trong Sơn vương phủ này đều là do một mình Trắc phi ngươi quản lý hết vậy?

Chẳng lẽ ở trong cung này chỉ cần là một vị phi tần cấp vị khác khiến Trắc phi không vừa mắt thì liền có thể tùy ý chặt đứt gân tay của đối phương hay sao? Từ lúc mà mà thiếp thất lại làm lấy phong thái của chính cung nương nương ra mà lộng hành?”

“Trong bụng ta chính là đứa trẻ có phong tước hiệu, ta…”

“Có phong tước hiệu là có thể mẫu quý nhờ con hay sao, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi đó. Ở cái hoàng cung này không có chuyện tiện nghỉ như vậy đâu. Có rất nhiều nữ nhân sinh được hoàng thự nhưng ngay cả quyền lợi được nuôi dưỡng đứa nhỏ cũng không có, đứa trẻ liền bị ôm đi. Ngươi cảm thấy mình có bao nhiêu bản lãnh mà dám hoành hành ở trong phủ này cơ chứ, hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play