Hôm nay cánh tay này lại bị một tên thị vệ nắm chặt không thể động đậy.

Sau khi con đao sắc bén nhọn đâm xuống xoay tròn một cái liền cạy ra nữa đoạn móng tay của nàng.

Trong nháy mắt máy chảy đầm đìa.

Lão quản sự thấy vậy thì tay chân lạnh như băng, dư quang e ngại nhìn sang hướng khác thì thấy trên mặt Lâm Linh Nhi lộ ra nụ cười thỏa mãn, trong lòng lập tức cảm thấy lạnh lẽo.

Tiếng kêu thảm thiết của Hồng Mai vang phá tận trời, ở bên tai ông không ngừng gào thét.

Trong nháy mắt, bỗng nhiên lão quản sự nảy sinh ra suy nghĩ hối hận vô cùng.

Điện hạ nhà hản nói đúng, vị Trắc phi này tuyệt không phải là người thuần lương trung hậu.

Ngày đó ông ta không làm theo ý định của Mộ Dung Bắc Hải, suốt đêm đem người đưa vào trong cung, đến tột cùng là đúng hay là sai đây.

Chờ đến khi toàn bộ gân bàn tay phải bị rút hết ra, Hồng Mai đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Lúc này Lâm Linh Nhi mới thở dài: “Nhìn như vậy cũng khiến ta có chút thương sót.

Sớm biết như vậy thì không làm những thứ chuyện trái với lương tâm kia không phải tốt hơn sao. Thôi nhanh chóng đi mời về một đai phu xem cho nàng ta một chút đi, nếu không chuyện này truyền ra ngoài cũng đừng nói vương phủ chúng ta ngược đãi người làm”

Lão quản sự bận bịu căn dặn người đem Hồng Mai vào trong phòng, lại vội vàng cho người đi tìm đại phu.

Dịch Chân liếc nhìn sắc trời, trong lòng cảm thấy kỳ quái.

Hắn đã sớm hẹn Hồng Mai sáng sớm hôm nay cùng gặp mặt. Hồng Mai trước giờ đều giử chữ tín, nhất định sẽ không tùy tiện tới trễ.

Huống chỉ hẳn từng nghe Hồng Mai nhắc tới chuyện mấy ngày nay Mộ Dung Bắc Hải đều đợi ở trong chùa Nam Chiếu, cũng không ở trong phủ.

Tổng thể mà nói thì sẽ không có sự tình gì quá mức quan trọng khiến cho nàng phải đến trễ như vậy mới đúng.

Dịch Chân lại đợi một hồi, không yên tâm.

Chẳng biết tại sao hôm nay trong lòng hän luôn cảm thấy có một loại nặng nề khó nói thành lời.

Cho nên hắn cố ý đi một chuyến đến Thần vương phủ, muốn mời Triệu Khương Lan bất luận như thế nào cũng phải đến Sơn vương phủ gặp Hồng Mai một chút.

Triệu Khương Lan bị dáng vẻ khẩn trương hề hề của hắn làm cho buồn cười: “Ngươi đó, cũng chỉ mới trễ có vài canh giờ vừa mới không gặp được người liền chịu không nổi sao. Xem ra vẫn phải thừa dịp còn sớm mà đem người cưới về tay đi, lúc đó mới có thể hoàn toàn yên tâm được. Có điều cũng sắp rồi, Bổn cung đã yêu cầu nữ thợ may của cửa hàng mạng nhung hoa may cho Hồng Mai nhà chúng ta một bộ giá y. Chờ đến lúc giá y làm xong, ngươi liền có thể đem tân nương tử thật xinh đẹp về nhà mình rồi”

Dịch Chân nói câu xin lỗi với nàng.

Dù sao thì Triệu Khương Lan cũng không có việc gì làm liền thay hắn đi một chuyến.

Nàng sai người chuẩn bị đi đến Sơn vương phủ Ở trên đường Mai Hương còn cố ý mua bánh bông lan tuyết cho Hồng Mai, miệng thì nói Hồng Mai miệng lưỡi xảo quyệt, chỉ thích ăn bánh do Vương thái thái ở giao lộ phía trước bán. Cho đến bây giờ cũng chưa từng ăn của người khác.

Hai người họ vừa đi vừa cười nói đến trước cửa Sơn vương phủ.

Lúc này Triệu Khương Lan nhớ răng Viên hoàng hậu đã từng nhắc nhở qua, không cho phép bản thân cô được tùy ý ra vào cửa Sơn vương phủ.

Nàng đứng đắn tìm một nha hoàn nói: “Bổn cung muốn đến gặp Hồng Mai cô nương một chút, bảo nàng ấy đến tiền sảnh đợi bổn cung”

Nha hoàn nghe thấy nàng nói câu này thì Sợ run người Triệu Khương Lan không hiếu hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Hồng Mai không có ở nhà sao?

vì sao lại sợ đến như vậy?”

“Thần vương phi, Hồng Mai, Hồng Mai cô nương nàng ấy không được khỏe cho lắm, lúc.

này vẫn còn hôm mê bất tỉnh ạ”

Trong lòng Triệu Khương Lan nhất thời trầm xuống, lần này còn không thèm để ý đến lễ nghỉ quy củ nữa.

Nàng đem người kéo lại gần: “Không được tốt là có ý gì, ngươi nói rõ cho bổn cung”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play