“Trắc phi, lão nô sai người đưa ngài ra ngoài vào cửa sau. để vào trong cung. Trong tay lão nô có lệnh bài vào cung không bị ngăn cản, ngươi cầm cái này đến Tê Ngô Điện, hoàng hậu thấy sẽ giữ ngài lại”

“Được, được!”

Lâm Linh Nhi siết chặt lệnh bài như là cầm cọng rơm cứu mạng cuối cùng, trong lúc Mộ Dung Bắc Hải ngủ say, nàng ta lên xe ngựa mà lão quản gia đã bố trí từ trước.

Xe ngựa chạy rong ruổi trên đường phố không một bóng người, đi về phía hoàng cung Bởi vì nàng ta cầm lệnh bài của Mộ Dung Bắc Hải, nên thậm chí không cần xuống xe ngựa, được đi trực tiếp đến bên ngoài Tê Ngô Điện.

Nhưng lúc này hoàng hậu đã đi ngủ, cô cô trực đêm nghe thấy động tĩnh liền sau người vội vàng cầm đèn đi đến: “Sao người trong vương phủ lại đến đây, chẳng lẽ vương gia xảy ra chuyện gì sao!”

Không ngờ lại là Lâm Linh Nhi bước xuống xe.

Sắc mặt của cô cô thay đổi: “Lâm trắc phí?

Sao ngài lại đến đay, sao lại khóc thành bộ dạng này, ngài đừng hù doa nô tỳ”

“Cô cô, để cho ta gặp hoàng hậu nương nương đi, ta có một chuyện quan trọng muốn bẩm báo. Bây giờ, chỉ có mẫu hậu mới có thể cứu ta được, nếu không ta sẽ chết.

Nàng ta vừa mở miệng đã nói chết, khiến cô cô sợ đến mức không dám chậm trễ, đi đánh thức hoàng hậu.

Viên hoàng hậu cũng bị giật mình, khóc áo choàng lên người sau đó đi ra ngoài điện, nhìn thấy Lâm Linh Nhi ngồi trên ghế đang lạnh run người.

“Ngươi làm sao vậy, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, mau nói đi!”

Lâm Linh Nhi quỳ xuống trước mặt bà: “Mẫu hậu, mẫu hậu mau cứu nhỉ thần với ạ, nhỉ thần mang thai đứa bé của Vương điện hạ, nhưng điện hạ không thích đứa bé này, không muốn cho nhi thần sinh đứa bé này ra, muốn phá bỏ đứa bé này, chuyện này thực sự như là muốn lấy mạng của nhỉ thần!”

“Cái gì!” Viên hoàng hậu vừa nghe xong liền vội vàng đỡ nàng ta dậy, ra lệnh cho ngàng ngồi xuống nhuyễn tháp.

“Ngươi có thai, phát hiện ra lúc nào?”

“Tối hôm qua nhỉ thần cảm thấy trong người không được khỏe, nên nhờ người trong phủ đi mời Vương thái y hay xem bệnh cho điện hạ đến xem bệnh cho nhỉ thần. Thái y nói mạch đập của con rất êm, đây là biểu hiện của mạch hỉ, chắc là có lúc đại hôn. Nhi thần không dám lừa dối mẫu hậu, lúc đại hôn điện hạ có chạm vào con một lần, từ đó về sau không hề gọi con thị tẩm, dù gặp cũng không chịu nhìn nhỉ thần lấy một cái. Nhưng nhỉ thân lại may mắn, chỉ có một lần nhưng lại có thai”

Hoàng hậu vô cùng ngạc nhiên trước tin tức Lâm Linh Nhi mang đến Nàng ta có thai, nhưng Mộ Dung Bắc Hải lại muốn giết con của chính mình?

Có phải là hắn điên rồi hay không!

Viên hoàng hậu hít vào một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

“Vậy là lần trước ngươi hạ thuốc hắn, sau khi làm chuyện phòng the với hắn thì ngươi có, Lâm Linh Nhi khóc sướt mướt: “Vâng ạ, nhỉ thần cảm thấy rất ngạc nhiên và vui mừng, không chờ được mà nói tin vui đó cho vương gia biết, hy vọng răng vương gia có thể nể tình đứa bé mà thay đổi thái độ với nhi thần Nhưng thật không ngờ, ngay cả đứa của hắn mà hắn cũng không muốn giữ lại…”

Viên hoàng hậu mắng thầm Mộ Dung Bắc Hải trong lòng, hơn nửa đêm rồi mà còn bị tiếng khóc của Lâm Linh Nhi làm cho đau đầu.

Bà vội vàng sai chưởng sự cô cô đi Thái Y Viện mời đại phu đến, đề phòng xem sai Thực tế đã chứng minh rằng tay nghề của Vương thái y không sai, không phải vì đã về hưu mà tay nghề giảm sút.

Lâm Linh Nhi cũng không nói dối, nàng ta đang mang thai.

Viên hoàng hậu ngồi trên Phượng tháp với ánh mắt xuất thần.

Nhưng cuối cùng, tất cả những suy nghĩ lộn xộn đã bị thay thế bởi sự xuất hiện của đứa bé này.

Đây là con của Mộ Dung Bắc Hải, là hoàng tôn của bà, sao bà có thể không thích được chứ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play