*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trên mặt của Tô Ninh lộ ra vẻ buồn bã: “Quý nữ thật sự không thể để cho tiểu nhân nhìn thấy dung mạo sao, tiểu nhân nhận được đại ân của quý nữ, một lòng muốn hầu hạ ngài. Bây giờ ngay cả tướng mạo của chủ nhân mà cũng không biết, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy và bất an.”
“Hãy dẹp bỏ những ý nghĩ dư thừa đi, làm những chuyện ngươi nên làm là được.”
“Nhưng ngài còn quan tâm đến Thần vương phi hơn so với trắc phi…”
Mộ Dung Bắc Hải đặt bút trong tay xuống: “Ngươi đi quá giới hạn rồi đó.”
Quản gia cúi đầu không nói nữa.
“Họ khác nhau, sau này đừng nói những lời như vậy nữa”
“Vâng ạ.
Thời gian trôi nhanh, đã hơn nửa tháng trôi qua Đột nhiên có một báo cáo khẩn cấp từ Tây Bắc.
Nghe nói có một lượng lớn dân du mục tới xâm phạm khu vực núi Bất Vi.
Lạc quận vương sai người gấp rút đưa tin, xin triều đình cấp kinh phí, cũng hy vọng triều đình phái quân đến hỗ trợ.
Chuyện bất ngờ này gây chấn động triều đình.
Những người du mục đã sống rất an ổn trong nhiều năm qua, không hề nghe nói đến chuyện các bộ lạc liên kết hay thông đồng với nhau.
Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng. Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới. Chứ các bạn cứ đọc ở trang khác, trang nguồn không có người đọc, thì chúng mình đành lòng phải dừng lại. Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Chúc các bạn luôn vui vẻ!
Ai có thể ngờ rằng bọn họ lại hợp lực âm thầm tấn công biên giới phía Tây Bắc Thịnh Khang.
Những năm gần đây không có chiến tranh, các quan trong tiều nghe được tin này đều ngạc nhiên đến mức rớt hàm.
Các quan văn lên tiếng phê phán kịch liệt, quan võ giậm chân mắng nhiếc mẹ nó, chửi những người ngoại tộc đến xâm phạm tan tác tơi bời Trong đám người này, người tức giận nhất là thần tử của Mộ Dung Bắc Hiền.
Bởi vì Lạc quận vương đã đề cập trong bức thư rằng rất nhiều tiền của triều đình được sử dụng đế xây dựng cơ sở hạ tầng địa phương, không có đủ tiền để mua vũ khí, lương thực và cỏ trong một thời gian, đây là một chuyện khiến người ta rất đáng lo ngại.
Mộ Dung Bắc Hiền chủ động đưa ra sáng kiến: “Quốc gia đang gặp khó khăn, mọi người đều có trách nhiệm. Nhi thần là nhi tử của đế vương, không thể khoanh tay đứng nhìn. Nhà phụ mẫu của thể tử nhi thần có tài lực hùng hậu, luôn đặt quốc sự lên hàng đầu, nhi thần tự nguyện cùng với nhạc phụ dùng tiền bạc làm quân lương và hộ tống nó đến Tây Bắc để hỗ trợ chiến tranh”
Lời này vừa nói ra, những lời tán dương của các quần thần vang lên không ngớt.
Mọi người đều nói Vũ vương điện hạ công chính liêm minh, là rường cột của đất nước.
Chiêu Vũ đế đương nhiên cũng rất vui và hài lòng với thái độ này.
Ban đầu hẳn không thích người con trai này lắm, nhưng đến thời khäc mấu chốt, nó cũng không phải là đứa vô dụng!
Sau khi hạ triều, Mộ Dung Bắc Uyên trở lại vương phủ với vẻ trầm tư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT