Triệu Khương Lan ra sức vỗ vào lưng hắn, cố gắng xoa dịu cảm xúc hỗn độn trong lòng

Mặc Dung Bắc Uyên.

Tuy nhiên hắn không chỉ cảm thấy nội tâm mất mác, mà còn bị sự áy náy tra tấn đến cực điểm.

Nàng chỉ có thể ôm chặt hẳn, duy trì tư thế như vậy, không nói một lời mà âm thầm bên cạnh hắn.

Rất lâu sau, chờ khi tinh thần Mộ Dung Bắc Uyên bình phục lại đôi chút, Triệu Khương Lan mới chậm rãi mở miệng “Vào một ngày nắng ấm, chúng ta xây cho nàng ấy một bia mộ. Lúc trước ta đã nghĩ sẽ làm như vậy, nhưng lại không dám để lộ danh tính của nàng ấy trên bia mộ. Cho nên kế hoạch đó bị gác lại một bên, hiện tại huynh cũng đã biết, cũng không còn gì để dấu giếm, chúng ta giúp nàng ấy lập phần mộ, những tháng ngày sau cũng có thể tới đó để tế bái”

Nếu không có Triệu Khương Lan, nàng ấy thật sự sẽ trở thành cô hồn dã quỷ.

Dù sao trên thế giới này cũng không có bất kỳ một ai biết nàng ấy đã chết.

Trượng phu, cha mẹ cùng những người nhà đều nghĩ nàng ấy đang sống rất tốt.

Ngay cả một người đến cúng bái cũng không có.

Mà nàng thân là Lý Hâm, hoàng hậu của Vinh Dương.

Nàng đã chết một cách không có thể diện, ít nhất cũng phải được mai táng ở trong hoàng lăng, được ngàn vạn người cúng bái cung phụng, hoặc ít nhất phải được tất cả mọi người nhớ tên.

Nàng so với Triệu Khương Lan thật sự, nói chung vẫn may mản hơn rất nhiều.

Mộ Dung Bắc Uyên nhẹ nhàng gật đầu.

Hắn im lặng dựa vào vai nàng, đột nhiên mở miệng hỏi: “Trước kia, tên của nàng là gì”

“Ta đã không còn nhớ được tên lúc mới sinh của mình là gì, sau khi được nhận nuôi, ta đã đổi họ và tên. Nhưng ta không muốn mắc đến cái họ đó nữa, cho nên cũng không nhắc tới.

Mộ Dung Bắc Uyên lại nhớ tới một chuyện khác, hỏi: “Nàng nói nàng của quá khứ đã chết. Lúc đó nàng bao nhiêu tuổi, vì sao trẻ tuổi như vậy mà lại chết. Chẳng lẽ có ẩn tình g7 Triệu Khương Lan thở dài: “Huynh cũng biết ta là một thần y. Thân phận thần y này cho dù có ở đâu cũng sẽ hấp dẫn sự chú ý của người khác, chính vì vậy mà ta rất sợ hãi.

Huynh còn nhớ rõ vị hoàng hậu ở Vinh Dương kia không, thân phận của nàng ấy tôn quý như vậy, nhưng cũng bị ban cho cái chết. Trong mắt nhiều người, thân phận thần y chính là một dấu hiệu cho thấy điểm xấu, sợ rằng chúng ta lợi dụng linh lực mà cứu giúp nhiều người, trong mắt người ở trần thế, điều đó đại biểu cho sự hắc ám cùng không may mắn.

Năm đó, vào thời điểm ta cùng nam nhân đó sắp thành thân, liền mời một thầy bói đến nhà xem. Vị thầy bói xem tướng số của ta rồi nói số ta rất gian truân, khắc khẩu với gia đình.

Những người trong gia đình liền vô cùng kinh sợ, coi ta như một con mãnh thú cùng nước lũ. Mới đầu, nam nhân kia cũng không tin, hãn vẫn quyết định cưới ta. Nhưng thật không ngờ, vào đêm thành thân đó, mẫu thân hẳn qua đời vì bệnh nặng”

Mộ Dung Bắc Uyên nhíu mày nhìn nàng.

Hiện tại Triệu Khươn Lan có thể nói ra những lời này một cách ảm đạm, nhẹ nhàng như nói những chuyện bâng quơ.

Đặt bản thân vào hoàn cảnh của nàng lúc đó mà suy nghĩ một chút, chắc chắn vào thời điểm đó nàng đã rất sợ hãi cùng khổ sử.

Tất cả người thân của nàng đều đã qua đời, ban đầu còn có thể ăn nhờ ở đậu, nương tựa vào họ như lục bình.

Nhưng người nhà đó lại xem nàng như quái vật, tai ương, thậm chí vào lúc đó còn đổ lỗi cái chết của lão nhân trong nhà cho nàng, nhất định nàng đã phải trả qua thời gian vô cùng gian nan.

Mộ Dung Bắc Uyên không ngừng đau lòng, hắn lo lắng nhìn nàng.

Hắn muốn Triệu Khương Lan tiếp tục nói, lại không đành lòng nghe tiếp, vì vậy hắn khẽ chạm ngón tay vào lòng bàn tay nàng.

“Huynh còn muốn nghe tiếp không?”

“Nói cho huynh biết mọi chuyện” Triệu Khương Lan hạ mi mắt.

“Sau đó người nam nhân không chịu được sức ép của gia đình, đành từ bỏ ta. Người thầy bói coi tướng đó nói, chỉ cần ta rời đi, hoặc.

không thành thân thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nếu muốn hóa giải vận rủi của gia tộc thì nhất định phải dùng mạng của ta để đổi lấy”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play