Tiểu Dương nghe được tên Triệu Khương Lan nhíu mày: “Cô nương nương quen biết Thần vương phi ư?”
“Hừ, mở to ánh mắt của ngươi, bản cũng là Công chúa Ninh Vân đương triều, sao lại không biết một vương phi nhỏ nhoi chứ. Ngươi thật sự không lừa cung chứ? Triệu Khương Lan chưa từng mua thuốc ở đây sao, hoặc là những loại thuốc xóa sẹo khác cũng được, các ngươi không phải bán son phấn hay sao?”
Tiểu Dương đành phải cười trừ: “Thì ra là Công chúa điện hạ, là tiểu nhân mắt vụng về không nhận ra. Bấm Công chúa, Vương phi dạo này không đến thăm cửa hàng, cũng chưa từng nghe nói qua loại thuốc mỡ thần kỳ này.”
Ninh Vân càng thêm tức giận: “Tìm khắp cửa hàng lớn nhỏ đều nói không có, bản cũng không tin, thứ đó là nàng ta tự mình làm ra hay sao? Thôi, nếu các ngươi không biết, bản cũng sẽ không lãng phí thời gian với các ngươi.”
Chờ Tiểu Dương tiễn người đi, Lý Mặc tò mò hỏi: “Xem ra người bên ngoài cũng không biết đây là cửa hàng của Vương phi?”
Tiểu Dương đón lấy đồ ăn từ trên tay hắn: “Vâng, vì vậy công tử sau này cũng đừng tiết lộ với bên ngoài” Vương phi chúng ta làm việc khiêm tốn, không thích lên tiếng, nếu để cho người ghen tỵ, tỷ như vị Công chúa kia biết được, chỉ sợ không thiếu sinh sự.”
Lý Mặc gật đầu một cách cẩn thận và nói: “Cảm ơn những ngày này các ngươi đã cất công chăm sóc, vết thương của ta đã tốt hơn nhiều, cũng là lúc nên đi thôi.”
“Ngài có muốn nói với Vương phi một tiếng không”
Dựa theo lễ tắc thì đúng là cần làm vậy.
Nhưng thời gian Triệu Khương Lan tới nơi này cũng không xác định, mà hắn cũng không tiện trì hoãn thêm nữa.
“Phiền người thay ta truyền đạt lời cảm tạ, ta sẽ không ở lại lâu thêm. Nếu Vương phi tìm ta, để cho Mai Hương cô nương hầu cận nàng thông báo cho ta là được, ta cùng Mai Hương là chỗ quen biết cũ, nàng biết có thể nhìn thấy ta ở nơi nào.”
Lý Mặc đã nói như vậy, Tiểu Dương cũng không cố gắng giữ thêm nữa. Ngày hôm đó, hắn thu thập hành lý của mình rời đi.
Nhìn thấy bệ hạ nhà mình trở về, các sứ thần đều thở phào nhẹ nhõm.
Lý Mặc đeo mặt nạ ban đầu của mình lên lại và trầm giọng hỏi: “Gần đây đã có chuyện gì xảy ra?”
“Chúng thần luôn chờ An Thịnh buông lỏng chuyện của Hi Châu Đáo. Theo ý của Chiêu Vũ Đế thì hắn coi như hài lòng với việc phân chia Tam Đảo, dù sao chúng ta cũng đã bày tỏ thành ý tuyệt đối, phân chia hai đảo trung hạ cho An Thịnh. Chỉ là mấy ngày nay không biết vì sao, thái độ của Chiêu Vũ Để lại có vẻ do dự, thiếu gia, có thể hay không có người cùng Chiêu Vũ Đế nói cái gì đó.”
Lý Mặc mím môi: “Thần vương gần đây có thường xuyên vào cung hay không?”
“Ngày ngày tiến cung, số lần rất thường xuyên. Ngài hoài nghi, là Thần vương nói gì với Chiêu Vũ Để?”
“Chiêu Vũ Đế là một hoàng đế luôn muốn tập trung hoàng quyền trong tay, hiện giờ trong số mấy hoàng tử trong kinh, hắn coi trọng nhất chính là Thần vương. Lời nói của hắn ở trong lòng Chiều Vũ Đế nhất định là có trọng lượng, trẫm lúc trước đã thăm dò Thần vương, ngay từ đầu, hắn đã rất có tâm cảnh giác.”
Các sứ thần nhao nhao chen lời.
Vị điện hạ kia, cũng không giống như là một kẻ dễ lừa gạt. .
truyện teen hay“Không có chuyện gì, việc này sẽ không kéo dài quá lâu. Mặc kệ thái độ của An Thịnh như thế nào, đảo thượng Hi Châu, trẫm quyết giành được nó.”
Trở lại trong cung, Ninh Vân liền tức giận đá chân.
Nàng đến Huệ phí trước mặt tố cáo một hồi, nói hai nữ nhi của Triệu gia đều không phải thứ tốt.
Huệ phi bị nàng nói đến nhức đầu, đành phải trấn an nói: “Để lại sẹo thì để lại sẹo đi, dù sao vết sẹo đó ở vị trí bí mật, người bình thường không nhìn thấy. Nhiều nhất là phu quân sau này của ngươi có thể nhìn thấy. “
Ninh Vân nghe đến đây sắc mặt đỏ lên, lại nhịn không được hỏi: “Mẫu phi, ngài tìm phụ hoàng nói chưa?”
“Hừ, người chỉ biết gây ra vấn đề khó khăn cho bản cung.”
Huệ phi tức giận trừng mắt nhìn nàng một cái: “Tân Khoa Trạng nguyên vừa xuất hiện, phụ hoàng người rất vui mừng, lúc dùng bữa tối đều liên tục khen Trần Lập Huy là anh hùng từ tuổi thiếu niên. Người thì hay rồi, muốn cướp người từ trên tay của phụ hoàng người, bản cung cũng không có lá gan đi nói.”