Rất nhanh, đã đến ngày La Tước trở về Thiết Ngô quân.
Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn.
Nhưng với Hồng Vân mà nói, đây không phải tiểu biệt, mà là sự chia ly không biết bao lâu mới có thể gặp lại.
Nàng ấy chưa từng cảm thấy chia ly khó khăn như thế nào.
Ngày tháng dần trôi, cuối cùng đã đến ngày này.
Nhìn đồ đạc trong phòng đã được dọn dẹp xong, Hồng Vân rủ mắt.
Đôi mắt xinh đẹp như trời sao, hiếm khi lộ ra vẻ không nỡ mãnh liệt.
La Tước vừa xoay người liền nhìn thấy vẻ mặt của nàng ấy: Rất nhiều năm trước đây, hắn về nhà, rời đi.
Tuy trong nhà có mẫu thân, muội muội, tình cảm đều rất tốt, nhưng chưa từng giống như hôm nay, khó lòng xa cách.
Chẳng trách người ta nói, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Lấy một vị phu nhân nhan sắc khuynh thành như vậy, sau này lại chỉ có thể xuất hiện trong ký ức và giấc mộng, bảo người ta làm sao nỡ.
“Chàng sẽ nhớ ta, đúng không?”
La Tước xoa mặt nàng ấy: “Đương nhiên, mỗi ngày mỗi đêm ta đều nhớ nàng, nhớ kỹ dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của nàng. Trong mắt không còn nhìn thấy người khác nữa”
“Gạt người, chàng đi hành quân đánh trận, không nhìn người khác làm sao chỉ huy tác chiến”
Lạ Tước bất đắc dĩ mỉm cười: “Gần đây mấy nước đình chiến, không xảy ra quá nhiều tranh chấp, nhất thời cũng sẽ không đánh nhau. Chúng ta đóng quân chẳng qua chỉ là bảo vệ quốc gia biên cương, sẽ không có nguy hiểm gì lớn, đến cuối năm hồi kinh báo cáo công việc, khi đó.”
Giọng nói của hắn nhỏ đi, rướn người hôn lên đỉnh đầu Hồng Vân.
“Đến khi đó, chúng ta lại có thể gặp nhau. Xin lỗi, chức trách ở đó, không thể như phu thê bình thường ở bên cạnh nàng. Hồng Vân, ta rất xin lỗi”
Hồng Vân vươn ngón tay che miệng hắn lại: “Không cần, không cần xin lỗi ta. Chàng xứng đáng với bất kì ai, chàng là anh hùng bảo vệ đất nước, đừng vì sự tồn tại của ta mà áy náy tự trách. Từ lúc ta quyết tâm gả cho chàng, đã hoàn toàn thấu hiểu, chuẩn bị xong hết rồi”.
Gương mặt Lạ Tước xẹt qua chút cảm động, ôm lấy vòng eo tinh tế của nàng ấy, trong mắt có cảm xúc gì đó.
“Đêm nay chúng ta lại thử xem, nói không chừng, đợi năm sau gặp lại, nàng sẽ cho ta hài tử”
Hồng Vân bật cười, dịu dàng đáp một tiếng.
Chỉ là trong mắt xẹt qua chút bị thương.
Đó là chuyện không thể nào.
Vào đêm trước tân hôn nàng ấy đã bị hoàng đế Vinh Dương cho uống độc dược để khống chế nàng ấy.
Tuy Thần vương phi có cách giúp nàng ấy giải độc, nhưng trước khi Lý Mặc rời khỏi, không thể hoàn toàn giải được loại độc này.
Nàng ấy tuyệt đối không thể mang thai trong tình huống đó.
Khoảnh khắc này Hồng Vân thậm chí cảm thấy có chút may mắn.
May mà nàng ấy không cần đi theo La Tước hành quân.
Lỡ như với tính cách xấu xa âm thầm của Lý Mặc, muốn làm loạn biên giới lại lợi dùng mình đối phó La Tước.
Nàng ấy thà chết cũng không muốn đối mặt cục diện lưỡng nan đó.
Trong “Đan tâm”, hành lý của Phú Sơn đã chuẩn bị xong.
Lúc đầu những người khác cùng xuống núi vẫn ổn, ví như Dịch Chân, trước đây hắn ta không phải người của Thiết Ngô quân, cho nên không có cảm giác kì diệu gì với Thiết Ngô quân.
Nhưng trong lòng nhóc mập và Tiểu Dương rất khó bình tĩnh.
Bây giờ Phú Sơn có thể xóa bỏ hiềm nghi trở về trong quân, là chuyện tốt đến không thể tốt hơn nữa. .
Truyện Bách HợpĐặc biệt trước giờ hắn là tướng tài, phó tướng mười vạn thiết ky, hắn nên sống trong khói lửa.
Mà không phải cam tâm uất ức ở cửa hàng yên chi nhỏ nhoi này.
Vốn dĩ Phú Sơn từng nhắc với La Tước, muốn để hai tiểu huynh đệ của hắn cùng trở về quân đội.