Văn Hi càng thêm tức giận: “Ngươi có đi hay không? Nếu người không đi, bây giờ bổn cung sẽ tìm tiện nhân Thẩm Hi Nguyệt kia đánh một trận, bổn cũng muốn xem thử, là tính tình người cứng rắn, hay xương cốt của nàng ta cứng rắn!”

Triệu Khương Lan nhớ đến đêm đó Mộ Dung Bắc Uyên bị liên lụy nôn máu, trong lòng đau đớn.

Nàng miễn cưỡng áp chế cơ thể khó chịu, lại không nhịn được ho khan mấy tiếng, trong lòng có chút do dự.

Giang Dương dường như nhìn ra nàng đang do dự, vội vàng bước về trước ngăn cản.

“Vương phi, người không thể làm loạn. Bây giờ người đang sốt cao, đừng nói đến việc ra ngoài, cho dù là đi đứng bình thường cũng khó. Nếu vương gia biết…”

“Bổn vương biết cái gì?”

Ngoài cửa, một người sải bước tiến vào.

Văn Hi trưởng công chúa nhìn thấy hắn, khóe môi mím lại, sắc mặt khó coi hơn mấy phần.

Vừa rồi trước cửa đại trạch đã nghe hạ nhân nói Triệu Khương Lan ngất xỉu.

Mộ Dung Bắc Uyên vội vàng đến Tịch Chiểu các.

Hắn cho rằng vết thương sau lưng của Triệu Khương Lan nhiễm trùng, hoặc những chỗ khác không thoải mái.

Cho đến khi nhìn thấy Văn Hi trưởng công chúa ở đây, Mộ Dung Bắc Uyên tức đến mức lửa giận lập tức xông lên.

Triệu Khương Lan đã khó chịu như vậy, lão thái thái này còn ở đây gây sự.

Bà ta điên rồi sao!

Giang Dương nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên quả thật như nhìn thấy trụ cột, vội vàng nói hết một lượt tiền căn hậu quả.

“Vương gia, ngài đã về rồi! Còn không trở lại, thuộc hạ thật sự lo lắng vương phi sẽ nguy hiểm tính mạng. Ngài không biết, lúc trước vương phi từ bên ngoài trở về vẫn luôn sốt cao, nhiệt độ nóng đến dọa người, thậm chí ngay cả bắp chân cũng bị chuột rút. Sau đó thuộc hạ cho người cưỡng chế đút thuốc, lại lau người một lượt. Ai ngờ vừa miễn cưỡng ngủ được một lúc, Văn Hi trưởng công chúa lại đến nói vương phi giả bệnh, ép vương phi phải ra ngoài chữa trị vết thương trên mặt ngũ vương phi, ngài vẫn nên khuyên vương phi đi, nàng ấy sốt đến cả người có rút, nếu thật sự gắng gượng ra ngoài, nói không chừng sẽ mất mạng!”

Giang Dương nói xong, sắc mặt Mộ Dung Bắc Uyên lạnh đến cực điểm.

Hắn siết chặt tay, bởi vì dùng sức, khớp xương tay vang lên tiếng răng rắc.

Bất kì ai cũng có thể nhìn ra hắn đang ở bên bờ phẫn nộ.

Văn Hi trưởng công chúa vốn tường Giang Dương đang nói dối, vừa định lên tiếng phản bác.

Nhưng Triệu Khương Lan thật sự không chống đỡ nổi, cả người nàng nghiêng đi, muốn ngã xuống.

Mộ Dung Bắc Uyên tiến lên vững vàng đỡ lấy nàng.

Hắn nửa quỳ dưới đất, Triệu Khương Lan đau đớn được hắn ôm lấy.

Mu bàn tay của Mộ Dung Bắc Uyên chạm lên trán nàng, giây tiếp theo gân xanh đều nổi lên.

Hắn hung ác quay đầu nhìn Văn Hi trưởng công chúa: “Bà nói nàng đang giả bệnh phải không?”

Văn Hi trưởng công chúa bị hắn nhìn chằm chằm đến nổi da gà, không chút sức lực trả lời một câu: “Cái này ai mà biết được, hôm qua chẳng phải đã đỡ hơn nhiều rồi sao, cố tình bổn cung đến nàng ta lại dở sống dở chết, bổn cung…”

“Bà tự sờ đi!” Mộ Dung Bắc Uyên phẫn nộ gầm lên ngắt lời bà ta.

Sau đó mặc kệ Văn Hi trưởng công chúa tránh né, nắm chặt cổ tay bà ta, đưa tay bà ta chạm lên trán Triệu Khương Lan.

Vốn dĩ cửa sổ trong phòng đều mở ra hết không khí không quá ấm áp, tay Văn Hi trưởng công chúa lại hơi lạnh.

Đột nhiên chạm lên trán Triệu Khương Lan, bà ta giống như chịu kích thích lập tức rụt lại.

Một chữ bà ta cũng không nói nên lời.

Quá nóng, nóng như lửa đốt.

Triệu Khương Lan không phải giả vờ, thật sự bệnh nặng sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play