Mộ Dung Bắc Uyên nhìn Triệu Khương Lan: “Nàng không ngốc sao, bản vương vốn cũng cho rằng nàng là người cực kỳ thông minh. Nhưng bây giờ nhìn lại, so ra nàng đêu ngốc như ai khác!”

Triệu Khương Lan đau lòng.

Ngược lại nàng chỉ mong không có chuyện phải phiền lòng nữa.

Không phải lo lắng về từng người một xung quanh.

Ngay cả loại người như Thẩm Hi Nguyệt ngày thường đâm chọc nói xấu người khác cũng không thể động thủ chính diện với Triệu An Linh.

Có thể thấy Triệu An Linh có rất nhiều người hận.

Hai người họ gặp nhau, nhưng lại kẹp nàng ở giữa, đây là chuyện gì chứ!

Giống như đã hiểu rõ, Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy không yên tâm về nàng.

Hắn thu lại biểu tình, nghiêm túc nhìn nàng: “Nàng hãy hứa với ta, không được làm bậy. Cho dù Văn Hi đối với Thẩm Hi Nguyệt như thế nào, nàng ta cũng không lấy mạng của Thẩm Hi Nguyệt. Hơn nữa chỉ cần Thẩm Hi Nguyệt ở yên trong Thần vương phủ không ra ngoài, nàng ta cũng không dám gây.

chuyện trong vương phủ. Cho nên, nàng có hiểu ý của ta không?”

Có lẽ là bị vẻ mặt lạnh lùng của hắn dọa, cho nên Triệu Khương Lan gật đầu một cái.

Lời hứa hẹn này dường như chỉ là theo.

bản năng.

Cũng may, thấy nàng thận trọng đồng ý, không giống như qua loa lấy lệ, nên Mộ Dung Bắc Uyên mới hơi yên tâm.

Trở về vương phủ, khi xuống xe ngựa, Thẩm Hi Nguyệt yếu ớt ngay cả bước đi cũng không thể.

Hai đại nha hoàn trong sân nàng ta có lẽ đã biết trước, nên sớm lo lắng đứng chờ ở cửa.

Thấy xe ngựa đến thì cuống quýt chạy đến đỡ Thẩm Hi Nguyệt xuống.

Triệu Khương Lan thì bị ôm chặt trong ngực.

Sau đó có thời gian nàng mới nhìn thấy Thẩm Hi Nguyệt mấy lần.

Đối phương cũng bình tĩnh nhìn sang, mặc dù yếu ớt, nhưng ngược lại ánh mắt không có chút chật vật hay xấu hổ nào Ánh mắt của Thẩm Hi Nguyệt đảo qua giữa hai người mấy cái.

Cũng không biết nàng ta đang nghĩ gì, nhưng ngoài dự đoán.

Nàng ta không hề tức giận, ghen tị hay là có những cảm xúc kịch liệt khác.

Ngay khi Triệu Khương Lan cho rằng nàng ta sẽ không mở miệng, thì Thẩm Hi Nguyệt bất thình lình nói một câu: “Đa tạ ơn cứu mạng của vương phi!”

Nói xong cũng không đợi Triệu Khương Lan trả lời, ra hiệu cho người bên cạnh đỡ nàng ta đi Triệu Khương Lan bất ngờ nhìn Mộ Dung Bắc Uyên: “Quả nhiên nàng ta có bệnh không nhẹt”

Trong Tịch Chiếu Các, Mai Hương và Sở Sở vừa nhìn thấy Triệu Khương Lan thì cả hai đều nước mắt đầm đìa.

Tâm lý của Sở Sở không thể so với Mai Hương, trong nháy mắt nước mắt lập tức chảy xuống.

“Người vào cung dự yến tiệc, đáng lẽ ra phải vui vẻ mới đúng. Nhưng tại sao lại bị đánh thành như vậy chứ?”

Mai Hương thở dài: “Còn có thể tại sao chứ, vì trong phủ chúng ta còn có một vị trắc phi kia. Mặc dù ta mới vào phủ một thời gian ngắn, cũng nghe qua không ít vị kia phạm phải nhiều chuyện. Vương phi chúng ta tốt bụng, loại chuyện này còn ra mặt thay nàng ta, nếu mà là người khác, thì sớm đã chết rồi”

Mặc dù Sở Sở oán hận Thẩm Hi Nguyệt, nhưng vẫn không dám nguyền rủa trắc phi chết.

Chỉ là vẻ mặt phẫn uất đó chọc cho Triệu Khương Lan thấy buồn cười.

“Được rồi, hai em cũng đừng bất bình cho ta nữa. Cả hai bên trái phải đều đã bị thương, còn không mau bôi cho bản cung ít thuốc!”

Sở Sở vội vàng đi tìm Giang Dương lấy thuốc.

Triệu Khương Lan ngoäc ngoäc tay ra hiệu Mai Hương tới: “Hai ngày tới em hãy chú ý động tĩnh trong phủ, nếu như người trong phủ trưởng công chúa hay là ngũ vương phi phái tới, thì phải hỏi thăm xem đối phương nói gì.”

Mai Hương khó hiểu, đối phương nói gì sẽ có người bẩm báo với vương phi, cần gì nàng phải uổng công vô ích đi nghe ngóng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play