“Lên đi” Mộ Dung Bắc Uyên hơi dùng sức, kéo Triệu Khương Lan vào trong xe ngựa.

Trong ánh mắt bối rối của Triệu Khương Lan, hắn nhẹ giọng nói: “Chúng ta đến Triệu phủ đi.”

Bởi vì trưởng công chúa đang sống ở nhà họ Triệu nên Triệu Khương Lan không muốn đến.

Nhưng mà mẫu thân ở đây, lễ tết hiếm hoi, vẫn là phải đến chúc tết.

Có lẽ là không ngờ Mộ Dung Bắc Uyên lại đưa Triệu Khương Lan đến vào lúc này, Triệu Đường sau khi nghe bẩm báo liền sửng sốt, vội vàng chạy ra ngoài nghênh đón.

Phía sau một đám hạ nhân run lẫy bẫy quỳ xuống, Mộ Dung Bắc Uyên xua tay: “Đều miễn lễ đi.”

Sau đó, hắn lại khách sáo nói với Triệu Đường: “Nhạc phụ đại nhân cũng không cần đa lễ”

Triệu Đường lúc này nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng.

Lão hồ ly như ông ta sống nhiều năm như vậy rồi, đương nhiên có thể nhìn ra được.

Thần Vương thích Triệu Khương Lan từ tận đáy lòng, hơn nữa có ý chiều chuộng nàng.

Loại tình cảm này nhất định không phải thứ giả tạo như Mộ Dung Bắc Quý đối với Triệu An Linh.

Đặc biệt trong vài lần đối đầu này, Mộ Dung Bắc Uyên đã trực tiếp hạ gục Liên gia. Bây giờ Mộ Dung Bắc Quý đã giống như người mất đi cánh tay phải.

Cho dù đã mất đi mối uy hiếp, chỉ cần hoàng thượng không thích những gì mà Liên gia đã làm trước đây, hắn ta đều sẽ không có cơ hội trở thành thái tử.

Nghĩ đến đây, Triệu Đường cảm thấy may mắn vô cùng.

May mắn thay, lúc đó ông ta đã đem những lời thuyết phục của Triệu Khương Lan đặt vào trong lòng, sau đó trên triều không hai mắt một đen đứng vào hàng của Liên gia.

Mà duy trì sự cân bằng tinh tế giữa Tứ vương phủ và Ngũ vương phủ.

Sự thật đã chứng minh rằng thủ đoạn và năng lực của Mộ Dung Bắc Uyên vượt xa Mộ Dung Bắc Quý.

Sau khi ngồi xuống phòng khách, Triệu Đường hỏi.

“Điện hạ, sao lại đột nhiên muốn tới phủ, cũng không nói trước một tiếng, để lão thần chuẩn bị thật tốt.”

“Nhạc phụ không cần phải quá cẩn trọng. Vì là Tết Nguyên Đán, chúng ta là vãng bối, đương nhiên phải đi thăm hỏi các vị trưởng bối. Trước đó bổn vương luôn bận rộn không có thời gian đi cùng vương phi. Không biết người và mẫu thân có khỏe không?”

Triệu Đường được hắn mấy tiếng nhạc phụ, gọi đến mức lâng lâng.

“Đều khoẻ, đều rất khoẻ”

Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, trưởng Văn Hi trưởng công chúa ở bên ngoài từ từ bước vào.

Bà ta nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan một lần nữa, kiêu ngạo hừ một tiếng.

Triệu Khương Lan ngồi không nhúc nhích, chỉ là ngẩng đầu lên nói một câu: “Chúc Trưởng công chúa năm mới tốt lành.”

Văn Hi không thích nhất là dáng vẻ không tôn trọng đối với mình của nàng, thờ ơ ngồi xuống một bên khác.

Bà ta nhấp một ngụm trà nóng, chậm rãi nói: “Sao vậy, Thần Vương và Vương Phi đặc biệt đến đây, là để thỉnh an phụ mẫu trong nhà sao? Có đi đến chỗ của Di Thanh quận chúa không?

Triệu Đường có chút lúng túng liếc nhìn bà ta.

Điều này, không có lý do gì lại để Mộ Dung Bắc Uyên đến thỉnh an quận chúa Di Thanh.

Triệu Khương Lan như cười như không nhìn Văn Hi trưởng công chúa: “Người thật sự là biết nói đùa. Nếu như một mình thần đến, có lẽ còn có thể cùng quần chúa đi dạo một vòng. Nhưng hôm nay ta đến cùng vương gia, bảo vương gia đi thỉnh an quận chúa, nói ra e rằng không hợp đạo lý.

Sắc mặt của Văn Hi trưởng công chúa ảm đạm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play