Nếu như không được tận mắt chứng kiến, chắc hẳn không ai có thể nghĩ rằng tiếng đàn dâng trào như vậy lại phát ra từ đôi tay của một người phụ nữ có thân hình mong manh.

Mộ Dung Bắc Uyên chăm chú nhìn Triệu Khương Lan, vô thức dùng một tay chống lên má trái, chậm rãi nở nụ cười.

Vương phi của hắn thật xinh đẹp.

Vừa đẹp vừa mạnh mẽ, khi đánh đàn dường như có khí thể nuốt chửng cả sông núi.

Rốt cuộc trước đây là ai nói nàng ngốc nghếch bất tài?

Mù rồi sao?

Phía bên kia, Lý Mặc ngón tay đang cầm chén ngọc không khỏi thu lại.

Vốn dĩ hắn chỉ uống rượu trong im lặng, nhưng làm sao có thể không chuyển mắt khi nghe thấy màn trình diễn của Triệu Khương Lan – Từ góc độ của hắn, bạn có thể thấy hầu hết phần lưng nghiêng của nữ tử đó.

Mảnh khảnh tú lệ, trầm ổn nhưng không yêu mị.

Nếu là trước đây hắn chỉ tò mò một chút về nàng, thì lúc này trong lòng hắn đã sóng to gió lớn, gió thổi mây vần.

Phong cách âm nhạc và phong cách chơi đàn như vậy, quá giống với nữ nhân trong nhớ thương của hắn.

Rõ ràng đó là một bản nhạc do chính nàng sáng tác ra, nhưng lại có một số chi tiết khiến hắn đột nhiên kinh hãi, suýt chút nữa muốn đứng dậy.

Là rượu đêm nay có quá mãnh liệt rồi sao?

Nếu không thì làm sao hắn có thể lòng người rối loạn, đến mức không phân biệt rõ được hiện thực và mộng cảnh.

Tiếng đàn đột nhiên chuyển biến, nước trong và gợn sóng đã được khôi phục.

Nếu như thân ở trên khung cảnh, liền giống như cảm nhận được những con sóng đang dần. tan đi một cách êm đềm, bức tranh tuyết trắng bồng bềnh giữa trời đất.

Ngàn tầng sóng bay theo gió, dường như có tiếng tuyết rơi.

Nghe đến đoạn cuối, mọi người đều bất giác đắm chìm vào trong, hồi lâu không thể tỉnh táo lại.

Nàng kéo ghế bước sang một bên hành lễ, xung quanh mới tỉnh táo lại.

Sau đó, liền giành được sự hoan hô khen ngợi khắp phòng.

Mộ Dung Bắc Uyên đôi tay dùng lực vỗ mạnh, mỉm cười nhìn nàng.

Dáng vẻ đó giống như là khuyến khích đứa trẻ nhà mình biểu diễn trước mặt người thân, bạn bè và đắc ý khi nhận được sự tán thưởng của người khác.

Mặc dù vốn dĩ hắn không muốn để nàng biểu diễn, nhưng vương phi đã lợi hại như vậy, hắn cũng không còn cách nào khác.

Viên hoàng hậu cũng chân thành khen ngợi vài câu, ngay khi giọng nói của bà ấy vừa hạ xuống, nam nhân đeo mặt nạ đã luôn im lặng ở phía đối diện đột nhiên lên tiếng.

“Dám hỏi Thần Vương Phi, sư phụ là ai?”

Sau khi nói xong, hắn lại giải thích: “Tại hạ từ trước đến nay cũng có nghiên cứu về âm luật. Sau khi nghe sáng tác của Thần Vương Phi, mơ hồ nhớ đến một người bạn cũ, cho nên mới hỏi câu này”

Triệu Khương Lan nhìn hắn, hơi nhíu mày.

“Cầm nghệ là do bổn cung tự học, cũng không học từ ai”

Lý Mặc mím miệng cười: “Thì ra là như vậy, Thần Vương Phi thật đúng là thiên tài, tại hạ ngưỡng mộ.”

Khi hắn nói chuyện, cố ý nén giọng của mình, nghe có vẻ khàn hơn một chút so với giọng ban đầu của hắn.

Những người không biết sẽ cảm thấy rằng tuổi tác của hắn có lẽ sẽ già hơn một chút.

Chỉ là trong lòng Triệu Khương Lan nổi lên một tia kỳ quái.

Luôn không khỏi tự chủ nhìn về hướng của người đó.

Nhưng nhìn thấy hắn tự cân tự nhắc, ngón tay mảnh khảnh tinh tế lộ ra một nửa trong tà áo choàng rộng, thỉnh thoảng lộ ra một mấy phần mu bàn tay sáng ngời và đầy sức sống.

Hành động uyển chuyển trôi chảy, tao nhã và tinh tế, không giống như khí chất của thương nhân ngâm trong đống tiền.

Chẳng lẽ là một vị con cháu hoàng tộc nào đó, bởi vì quen biết mình kiếp trước, đã từng nghe Lý Hâm đánh đàn, mới cảm thấy quen thuộc?

Nếu đúng như vậy, sẽ có Vệ Long, điều này càng không có gì kỳ quái nữa.

Hắn chắc không phải là …

Khi một ý nghĩ xuất hiện, đã bị nàng cưỡng hành nén xuống.

Không thể nào.

Quân chủ của một quốc gia, làm sao có thể đi đến quốc gia của kẻ thù và ở trong một thương đoàn chứ?

Ý tưởng này quả thực hoang đường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play