Nghe giọng Chiêu Vũ đế, có lẽ hắn đã quên mất chuyện của Trình Minh Kỳ ba năm trước rồi.

Nhưng trước mắt cũng không phải lúc nhắc tới.

Phụ hoàng hắn vừa mới thất tình, có lẽ tâm trạng không được tốt.

Mấy người ngồi trên lầu, mỗi người có một suy nghĩ riêng. Mà bên dưới, càng ngày càng cạnh tranh kịch liệt.

Những câu đố chưa được giải càng ngày càng ít, đến cuối cùng, suýt chút nữa đánh nhau để cướp.

Đến khi kết thúc, Lưu công công kích động nói: “Hoàng thượng, vị Trần giải nguyên đến từ Bình Danh kia đã thắng. Theo sau là hai học trò đến từ thư viện Dụ Hoà. Xem ra năm nay nơi nào cũng có nhân tại chưa được phát hiện”

Mộ Dung Bắc Uyên cười nhạt, cũng không phải năm nay nơi nơi đều có nhân tại chưa được phát hiện.

Mà trước đó có người dùng thủ đoạn hèn hạ, giết chết hết những người có thể cản trở tiền đồ của thư viện Dụ Hoà.

Chiêu Vũ để ừ một tiếng: “Phần thưởng lần này là gì?”

“Người đứng đầu được tặng năm trăm lượng bạc trắng, tiền thưởng này là của lầu Yên Vũ”

Nghe vậy, Chiêu Vũ để nhìn Hồng Vân, ra hiệu cho Lưu công công: “Thưởng thêm một khối ngọc Phương sơn nữa”

Nói xong, hắn cũng không quan tâm mọi người, tự nhiên đứng dậy: “Về cung”

Lần này hắn đi, tiện thể mang theo Mộ Dung Bắc Tô..

Bấy giờ Triệu Khương Lan mới thở phào nhẹ nhõm: “Doạ chết ta, ta thật sợ vừa rồi phụ hoàng cưỡng ép chia rẽ các ngươi. Nhưng mà, có phải các ngươi hành động quá nhanh rồi không, không phải mới gặp hôm qua sao?”

Hồng Vân ngượng ngùng cười: “Ta đối với tướng quân, vừa gặp đã yêu”

La Tước cầm tay nàng: “Ta cũng vậy”

Triệu Khương Lan run lên, rúc vào lòng Mộ Dung Bắc Uyên: “Phu quân, hai người họ thật đáng ghét, thiếp nổi hết da gà lên rồi”.

Mộ Dung Bắc Uyên ôm chặt lấy nàng, bình tĩnh cúi đầu hôn lên tóc mai của nàng: “Gặp chuyện này, chỉ cần đáng ghét hơn đối phương thì chúng ta thắng rồi”

Ba người còn lại: … Không có cách nào phản bác.

Cách đó không xa, trong một phòng riêng, Ninh thần vương trầm mặt buông ly xuống:

“Ngươi nói gì?”

“Thư ai gửi tới vậy? Sao trông cha lo lắng vậy? Con có thể giúp gì cho cha không?”

Tổng Duy trầm ngâm chốc lát: “Con có biết những học trò thi năm nay không?”

“Con quen với những học trò đi thi năm nay của thư viện Dụ Hoà. Cha muốn hỏi ai?”

“Giải nguyên Bình Danh, Trần Lập Huy, tối nay hắn đã được lòng Hoàng thượng. Vương Lập Đức và Hà Phi là hai người xuất sắc nhất thư viện năm nay, nhưng đều bị hắn tuỳ tiện đạp xuống. Nếu như đến ngày thi Đình.”

Ánh mắt Tổng Đạt loé lên: “Ý của cha là gì?”

“Bình Danh, lại là Bình Danh. Chỗ này đúng là không yên ổn”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play