Triệu Khương Lan cũng vội vàng nói: “Đúng vậy phụ hoàng, người bận rộn chính vụ nhiều, sao có thể phân tâm vì loại chuyện vụn vặt này, xin người mau chóng hồi cung, trời đông giá rét, có nhiều bất tiện”

Chiều Cách Để dường như có vẻ không vui rời đi.

Hắn hừ một tiếng, mắt nhìn Hồng Vân: “Nghe Sơ phi nói, nàng đánh đàn rất tốt, vừa hay hôm nay trẫm mệt mỏi, muốn nghe đàn, hay là cô nương đây gảy cho trẫm một bản, được không?”

Triệu Khương Lan hận không thể vỗ đùi.

Tiêu đời rồi.

Hoàng thượng mở miệng, Hồng Vân nào dám nói không.

Nhưng trong lãnh cung không có đàn, kết quả cuối cùng là, đám người ồ ạt kéo nhau tới điện Nhã Phương.

Nửa đường, Ninh Vân thẹn quá hóa giận, thở phì phò trở về cung của mình.

Triệu Khương Lan và sơ phi liếc nhau một cái, đều thấy được vẻ lo lắng trong mắt nhau.

Để vương xưa nay vẫn nổi tiếng đa tình, quả nhiên không sai.

Đến điện Nhã Phương, Hồng Vân chỉ kiên trì phát huy một khúc đàn.

Bởi vì Sơ phi đã tận lực nói khoác về kỹ năng đàn của nàng, cho nên Hồng Vân không thể giấu dốt.

Nàng đành phải phát huy như thường.

Một khúc đàn xong, dư âm còn văng vẳng bên tại, uyển chuyển động lòng người.

Ánh mắt Chiêu Cách Để càng thêm ôn hòa, mọi người có thể nhìn ra một suy nghĩ mạnh mẽ sinh trưởng trong lòng hắn.

Hiển nhiên, hắn đã động lòng với Hồng Vân.

Triệu Khương Lan gấp đến độ không chịu được, tuổi này của Chiều Cách Đế dư sức làm cha của Hồng Vân.

Nàng ấy là thuộc hạ đắc lực nhất của nàng, đứng đầu trong Phượng vệ, dựa vào cái gì mà cho Chiêu Cách Đế được lợi!

Hồng Vũ cũng rất đau khổ, nàng không ngốc.

Gặp qua vô số người ở lâu Yên Vũ, chút tâm tư ấy của nam nhân, nàng đương nhiên nhìn ra được.

Nàng lập tức quyết định muốn cắt đứt tâm tư của Chiều Cách Đế.

Cho nên sau lời tán dương hào phóng của Chiều Cách Đế, lúc hỏi nàng là cô nương nhà nào.

Hồng Vân không chút giấu diếm: “Hồi Hoàng thượng, dân nữ chính là một nhạc cơ ở lâu Yên Vũ, tên là Hồng Vân.”

Chiều Cách Để cũng không phải là một Hoàng để thích dạo nơi ong bướm, nhưng lâu Yên Vũ quá nổi tiếng, hắn muốn không nghe tới cũng không được.

Quả nhiên, khi nghe được ba chữ “lâu Yên Vũ, sắc mặt Hoàng đế liền sụp đổ.

Biểu cảm không quá mức của hắn nhìn qua Sơ phi một cái, Sơ phi liền rùng mình.

Đường đường là một phi tử, vậy mà lại tìm một cô nương ở lâu Vũ Yên đến dạy mình, chuyện này mà truyền ra ngoài, đoán chừng sẽ bị quan lại phỉ nhổ.

Có điều, khi nhìn thấy gương mặt kia của Hồng Vân, còn cả tài đàn tuyệt vời của nàng, Chiêu Cách Để bị giao động.

Hẳn là vua của một nước, muốn gì mà không được?

Chỉ là một cô nương, thay thân phận đưa vào cung, cũng không phải việc gì khó.

Triệu Khương Lan thấy biểu cảm trầm ngâm của hắn, liền biết hắn nhất định còn chưa hết hi vọng.

Quả nhiên một giây sau, Chiêu Cách Để nhìn về phía Sơ phi: “Ái phi, vị Hồng Vân cô nương này quả nhiên tài đàn tuyệt diệu như nàng nói. Nếu có nàng ấy bầu bạn, kĩ năng đàn của nàng sẽ càng tốt hơn, không bằng lưu nàng ấy lại trong cùng một thời gian, bầu bạn với nàng cũng tốt.”

Sơ phi bị làm khó rồi.

Đương nhiên bà ta muốn nói không được, nhưng nếu không vâng lời thì có thể sẽ chọc cho Chiều Cách Đế nổi giận.

Với cả, bà ta đang gặp rắc rối, Chiều Cách Đế còn chưa tha thứ cho bà ta đâu.

Thấy Sơ phi do dự không quyết, Triệu Khương Lan nghiến răng, ra vẻ không biết nên mở miệng thể nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play