Khê Hà run lên, nàng ta ngỡ rằng độc trong móng tay của mình chưa được dọn sạch.

Nàng ta siết chặt khăn rồi nói: “Cha, chắc chắn là có người vu oan cho con, sao con lại có thể làm ra chuyện như thế chứ. Chắc chắn là có người bôi lên người con, ngài phải tin tưởng con”

Định Sơn Hầu đẩy nàng ta ra với vẻ căm ghét: “Được rồi, người để dành mà tới Kinh Triệu phủ nói với nói với Thần Vương điện hạ đi. Dù gì thì người cũng là người đi ra từ Thần vương phủ, có lẽ hắn sẽ giữ thể diện mà không xử phạt quá nặng.”

Khê Hà lắc đầu một cách hoảng sợ rồi nói: “Không, Thần Vương điện hạ không thích con, nếu như con rơi vào tay y thì chắc chắn sẽ chết không yên lành. Cha cha không thể đối xử với con như thế được.”

Định Sơn Hầu nở một nụ cười lạnh lùng: “Ai là cha ngươi, con trai ta đã chết rồi thì con dâu ở đầu ra chứ? Từ hôm nay trở đi, ngươi không còn liên quan gì tới Định Sơn Hầu phủ nữa. Người đầu, đưa nàng ta tới Kinh Triệu phủ!” Khê Hà cứ thế bị người đưa tới chỗ Mộ Dung Bắc Uyên.

Khi nàng ta nhìn thấy hắn thì quỹ bịch xuống đất. Hắn nhìn chằm chằm Khê Hà rồi nở một nụ cười mà nói: “Sao thế, sợ hãi như vậy làm gì? Chột dạ à?”

Trời vừa tối, cuối cùng Khê Hà cũng ký tên vào tờ giấy thú tội.

Mộ Dung Bắc Uyên sai người cất đồ đi, hắn đưa mắt nhìn màu trời mà có chút buồn bã.

Giờ này trong cung đã cấm cửa, hắn không thể đi đón Triệu Khương Lan được rồi.

Nhưng hắn lại không chờ được nữa.

Lúc này, trong hoàng cung Thịnh Khang đang rất náo nhiệt.

Bởi vì tấu chương của Định Sơn Hầu phủ đã được đưa vào cung, Triệu Khương Lan xem như là thoát tội. Trước đó nàng không dám đi đâu cả mà chỉ ở trong điện Tử Tiêu mà thôi.

Bây giờ đã không có chuyện gì, Thái hậu cũng không muốn giam cầm nàng nên để nàng đi dạo hoa viên, tránh cho ở trong phòng lâu quá mà buồn bực.

Triệu Khương Lan vừa nghĩ tới việc có lẽ ngày mai là có thể trở về thì vô cùng vui vẻ.

Nên cũng theo ý Thái hậu mà ra ngự hoa viên ngắm trăng.

Những hoa viên khác vừa tới mùa đông thì hoa cỏ đều chết hết, nhưng trong trong ngự hoa viên thì bốn mùa như mùa xuân.

Cho dù là trong mùa đông cũng tràn ngập hoa cỏ quý hiểm.

Đúng lúc Triệu Khương Lan lại đụng phải Sơ phi nương nương.

Sơ phi nương nương nhìn thấy Triệu Khương Lan thì nhíu mày cười một tiếng rồi hỏi: “Chúc mừng Thần vương phi, nghe nói ngươi đã rửa sạch nỗi oan!”

Triệu Khương Lan vội vàng thỉnh an: “Cảm ơn nương nương quan tâm.” Nàng còn nhớ Hồng Vân đang ở trong lãnh cung nên nói nhỏ: “Không biết Lục điện hạ và con gái Hầu phủ gặp nhau có hài lòng không? Kết quả như thế nào rồi?”

Sơ phi nghe vậy thì có chút không vui, bà lôi kéo tay của Bắc Uyên rồi phàn nàn.

“Đừng nói nữa, hôm đó lão Lục chẳng thèm nể mặt Vi cô nương chút nào. Nhưng nghe nói nàng ta cũng không phóng khoáng, cứ thích gây chuyện. À, có phải là La Kiều Oanh và Thần vương phi rất thân nhau đúng không?”

Triệu Khương Lan gật đầu rồi nói với vẻ tiếc nuối: “Nói thật thì Vi cô nương kia cũng chưa xứng với Lục điện hạ lắm. Dù sao Lục đệ là người ngay thẳng, tướng mạo như ngọc, vô cùng nổi bật trong những công tử cùng lứa tuổi chưa lập gia đình. Nhưng Vi cô nương lại không phóng khoảng, vẫn còn để ý tới hôn ước của La cô nương và Lục đệ lúc trước.”

Làm gì có ai không thích nghe người ta khen con trai của mình.

Sơ phi nhận ra được Triệu Khương Lan thật lòng khen ngợi Mộ Dung Bắc Tô nên tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều.

“Cũng đúng, bản cung muốn tìm cho lão Lục một cô gái tốt, thật ra ta rất thích La cô nương kia. Nhưng người cũng biết, tóm lại là có chút không thích hợp, xem ra hôn sự của lão Lục chỉ có thể chờ thêm một chút rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play