Hai người trực tiếp vào cung, Mộ Dung Bắc Uyên đã sai người đưa quần áo của Triệu Khương Lan tới điện Tử Tiêu.

Triệu Khương Lan nhìn thấy Thái hậu thì quỳ xuống dập đầu cảm ơn: “Khương Lan cảm ơn ân cứu mạng của Hoàng tổ mẫu.”

Thái hậu nhìn có vẻ rất mệt mỏi, bà lười biếng xua tay một cái.

“Được rồi đứng lên đi. Người còn chưa nhìn thấy bộ dạng lúc Bắc Uyên tới tìm ta đâu. Nếu như muốn. cảm ơn thì cảm ơn nó đi.”

Triệu Khương Lan nhìn thoáng qua Mộ Dung Bắc Uyên với vẻ xấu hổ rồi siết chặt tay của mình.

“Ta đã nói với nói với Hoàng tổ mẫu xong cả rồi, trước khi xử lý được chuyện kia thì nàng sẽ ở đây. Chờ tới khi xử lý xong chuyện này thì bản vương sẽ tự mình đón nàng về.”

Bắc Triệu Khương Lan gật đầu.

Cũng không còn sớm, Mộ Dung Bắc Uyên không thể ở lại trong cung quá lâu. Hắn phải đi về nhưng vừa nghĩ tới chuyện không thể gặp được Triệu Khương Lan thì có chút không nỡ.

Thái hậu nhìn thấy bộ dạng ân ái của đôi vợ chồng trẻ thì che miệng cười: “Được rồi, chẳng lẽ vương phi của con ở chỗ này của ta còn xảy ra chuyện được chắc. Mau về đi, nhìn ngứa mắt quá”.

Mộ Dung Bắc Uyên đành phải ra về.

Triệu Khương Lan vẫn luôn nhìn theo hắn, hắn nhân lúc Thái hậu không chú ý mà hôn nhẹ vào khóe mắt. của nàng.

Sau đó mới lưu luyến không rời mà ra khỏi cung. Triệu Khương Lan vuốt vuốt gương mặt đỏ bừng của mình rồi đi bắt mạch cho Thái hậu. Sau khi ra khỏi cung thì Mộ Dung Bắc Uyên đi tới Kinh Triệu phủ một chuyến. Tần Nguyên đang ngồi sắp xếp hồ sơ.

Dựa theo ý của Mộ Dung Bắc Uyên thì phải tìm được tất cả những thứ liên quan tới vụ án của Định Sơn Hầu phủ.

Đây là muốn tính nợ cũ. Nhưng đã nhiều năm trôi qua rồi, vụ án quá nhiều, muốn tìm được đầy đủ là rất khó.

Toàn bộ người của Kinh Triệu phủ đều vùi đầu vào phòng hồ sơ, tới khuya thì Mộ Dung Bắc Uyên mới đi về nghỉ ngơi một lát.

Hắn ở lại trong Tịch Chiểu Các, rõ ràng mọi thứ trong phòng vẫn y như cũ nhưng vì không có nàng nên nhìn vô cùng trống rỗng.

Mộ Dung Bắc Uyên nằm trên gối của Triệu Khương Lan, đắp mền của nàng. Dường như trong không khí còn có hơi thở của nàng vờn quanh.

“Khương Lan..” Mộ Dung Bắc Uyên cuộn mình trong chăn rồi lẩm bẩm tên của Triệu Khương Lan, mới mơ màng mà chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau trời vừa sáng Mộ Dung Bắc Uyên đã xin nghỉ tạo triều.

Đầu tiên hắn lo lắng rằng đi tảo triều sẽ có người tố cáo hắn phá hư quy củ, Mộ Dung Bắc Uyên lười đi đối phó.

Thứ hai là vì hắn muốn tìm tới khuyết điểm mà Định Sơn Hầu phủ từng che giấu một cách nhanh nhất. Bây giờ Đại công tử của Định Sơn Hầu phủ còn bị giam giữ trong đại lao của Kinh Triệu phủ.

Chỉ cần hắn tìm ra được manh mối thì có thể đưa ra điều kiện rồi. Bận bịu cả ngày, cuối cùng mọi người cũng sắp xếp ra được hai vụ án không tính là nhỏ. Hai vụ án này đều có liên quan tới việc cho vay tiền.

Vốn là Định Sơn Hầu từng giao dịch ngầm ở một tòa nhà tại ngoại thành phía đông.

Mà lại là lãi mẹ đẻ lãi con, người vay tiền phải thanh toán một khoản tiền lời lớn cho ông ta trong thời gian ngắn. Thời gian càng dài thì áp lực càng lớn.

Hai vụ kiện này đều là do đối phương không trả nổi, bị người của Định Sơn Hầu trả thù. Một người là bị chém đứt tay, ngày hôm sau thì chết, vợ của đối phương tới báo quan.

Người thứ hai bị đánh tê liệt, không rõ sống chết, cũng chính là ông cụ trong nhà tới Kinh Triệu Doãn xin quan phủ phân xử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play