Ninh Thần Vương hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Triệu Khương Lan rõ ràng là như đang nhìn thấy hung thủ giết người.

“Thần vương phi, các người uống trà ở gần vườn trúc. Hoa đó cách nơi uống trà gần như vậy, vừa hay thuận tiện cho ngươi ra tay. Hiện tại chứng cứ mà người muốn cũng đã có rồi, ngươi cũng đừng ngụy biện nữa. Chuyện này cho dù có nói cho Hoàng Thượng biết, ngài cũng sẽ cho là người làm mà thôi.”

Triệu Khương Lan cao giọng nói: “Còn có một khả năng khác, Vương thúc đã bỏ sót rồi”

“Ngươi còn muốn xảo biến thế nào nữa! Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!”

“Rất có khả năng là Khê Hà đã tự mình hạ độc. Nếu như nàng trong lòng oán hận lão phu nhân, nói không chừng là muốn tìm cơ hội giết chết bà ta. Trước đây nàng là người hầu của Thần Vương phủ ta, loại hoa này có thể là do nàng tự trồng lấy”

Thẩm Hi Nguyệt đứng ở phía sau bỗng choáng váng, kinh ngạc nhìn nàng. Hay cho một Triệu Khương Lan, thông minh lanh lợi đến như vậy.

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà nàng đã có thể đoán ra được chân tướng, thật sự không thể coi thường.

Nhưng vậy thì đã sao, xét tình thế bây giờ, cô còn đáng nghi hơn nhiều so với Khê Hà kia. Một người của Định Sơn Hầu phủ không đồng ý.

Định Sơn Hầu đứng ra nói: “Ngươi đừng ngậm máu phun người, Khê Hà gả vào hầu phủ của ta, mặc dù bản hầu đúng là không thích thân phận của nó, nhưng nó cũng là một đứa trẻ hiếu thuận, phu nhân ta cũng rất yêu mến nó. Phu nhân ta cũng đối xử với nó rất tốt, làm sao nó có thể làm ra chuyện hãm hại đến bà ấy được cơ chứ! ”

Nghe đến đây Triệu Khương Lan không ngờ lại muốn cười, cô không rõ đang suy nghĩ gì cong lên khóe môi.

“Hầu gia, chẳng lẽ ông già nên hồ đồ luôn rồi sao, phu nhân nhà ông đối xử tốt với nàng ấy, mấy lời như vậy mà ông cũng nói ra được sao? Hôm qua ở đồng cỏ, lão phu nhân trong lòng khó chịu nên đã đánh Khê Hà ngay tại chỗ, còn mắng chửi không ngừng. Hôm nay tôi thấy trên người nàng ấy còn có vết thương. Rõ ràng là hôm qua ở phủ các người nàng ấy đã bị phạt rất nặng. Gặp phải người mẹ chồng như vậy có là tôi cũng sẽ không cam lòng hầu hạ. Từng là chủ cũ tôi hiểu rất rõ tính cách của vị cô nương Khê Hà này. Nàng ấy chắc chắn không phải là kiểu người hòa thuận không thích để bụng, e rằng trong lòng từ lâu đã coi lão phu nhân là cái gai trong mắt, hận không thể nhanh chóng giết chết bà”

Thẩm Hi Nguyệt lập tức nói thay cho Khê Hà: “Vương phi nói vậy là có ý gì! Nếu như Khê Hà là người hạ độc thì sao nàng ấy có thể ngốc đến mức cũng làm mình bị trúng độc chứ. Hơn nữa, Vương Phi người nói người hiểu rõ Khê Hà, nhưng thân thiệp mới chính là chủ cũ của nàng, Ngày xưa bọn thiếp tình như tỷ muội, đương nhiên rất thân với nhau, Khê Hà chắc chắn không phải là loại người vong ân phụ nghĩa, Thỉnh thoảng nàng đến Vương phủ thăm thân thiệp vẫn nói là lão phu nhân đối xử với nàng rất tốt, người như vậy thì có lý nào lại ra tay hãm hại lão phu nhân?”

Triệu Khương Lan khinh thường liếc nhìn nàng: “Nàng ta tại sao lại trúng độc lẽ nào trắc phi không rõ sao? Chỉ có người bị hại mới được người khác thông cảm, hiện giờ nàng cũng bị trúng độc nhẹ, đương nhiên sẽ không có ai nghi ngờ nàng. Nhưng nếu chỉ dựa vào đó mà kết luận không phải do nàng làm thì có phải quá ngu xuẩn rồi không! Hơn nữa nếu như ta nhớ không làm thì lúc thời điểm nàng ta ra tay muốn rót trà cho lão phu nhân. Cả hai cốc trà ấy đều đã qua tay của nàng ta”.

Thẩm Hi Nguyệt bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Triệu Khương Lan phân tích rất cẩn trọng tỉ mỉ, nếu như tiếp tục để nàng nói không chừng cũng sẽ giúp cho nàng thoát tội.

“Khê Hà hiện giờ hôn mê bất tỉnh nên không thể tự bào chữa cho mình được, Vương phi nàng muốn nói thế nào cũng được. Có điều Ninh Vương thức mới là người có quyền điều tra chuyện này, tất cả còn phải xem Ninh Vương thức phán đoán thế nào.

Ninh Thần Vương vốn ghét bỏ Triệu Khương Lan, nghe đến đây ông hừ lạnh một tiếng: “Thần Vương phi miệng lưỡi thật lợi hại, có thể đổi trắng thay đen. Ngay cả bổn vương cũng suýt chút nữa bị người làm cho hồ đồ.”

Mộ Dung Bắc Uyên phản bác nói: “Vương phi nói rất có lý. Nếu như Vương thức cũng suýt chút nữa đồng ý, thì chẳng phải đã nói lên rằng điều nàng nói rất có khả năng hay sao? Rành rành như vậy lại cứ nói là nàng đang lừa gạt, vậy không phải là bản thân quá mâu thuẫn sao”

Ninh Thần Vương bị nói đến sắc mặt khó coi, ông bất mãn nói: “Thần Vương tốt hơn hết là đừng che giấu thay cho Vương phi nữa. Đúng sai thế nào, bổn vương sẽ đem người về thẩm tra kĩ lưỡng”.

“Vương thức định thẩm tra như thế nào? Không phải lại bắt về tra tấn ép cung nữa đấy chứ? Cháu còn nhớ lần trước Vương phi suýt nữa chết trong ngục, phụ hoàng biết được cũng rất không vui. Hi vọng Vương thức có thể ghi nhớ bài học đó, đừng giẫm lên vết xe đổ nữa”

Nghe thấy hắn nhắc đến chuyện lần trước, Ninh Thần Vương vô cùng tức giận.

Lần đó có quỷ mới biết đã xảy ra chuyện, tại sao Triệu Khương Lan lại bị trúng độc trong ngục giam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play