Cưỡi ngựa đánh bóng.

Mộ Dung Bắc Uyên đùa Triệu Khương Lan một chút: “Vương phi muốn tham gia không, tới bây giờ bản vương còn nhớ biểu hiện của vương phi lúc sáng, thật sự là không đành lòng nhìn thẳng đó”

“Chàng đừng chê cười ta, vốn ta cũng không biết chơi đá cầu, nhưng cưỡi ngựa đánh bóng thì khác. Ta cưỡi ngựa cũng không tệ lắm, có lẽ chơi trò này cũng ổn đó.”

“Ồ? Những năm qua sao chưa từng thấy bóng dáng của nàng trên sân bóng chứ? Nàng chơi như thế nào, chơi trong mơ à?”.

Đương nhiên là Triệu Khương Lan không thể nói thật, chỉ có thể bảo hắn chờ mà xem.

Nàng thật sự không có mạnh miệng, cưỡi ngựa đánh bóng vừa vào sân là đã thấy sự khác biệt.

Triệu Khương Lan cầm cây gậy trong tay, cúi người mà đánh ra một đường cầu xinh đẹp.

Trong mắt Mộ Dung Bắc Uyên lóe lên một chút ánh sáng, áo đỏ trên người nàng trở thành ánh sáng duy nhất trong mắt hắn. Quả cầu bay vào giữa sân, Triệu Khương Lan giục ngựa đi qua.

Ai ngờ ngựa nàng cười đột nhiên mân mê móng trước sau đó rống lên một tiếng đau đớn. Nó bắt đầu phát điên, cho dù có kéo thế nào cũng không đứng yên được.

Triệu Khương Lan vô cùng căng thẳng, nàng dùng sức kéo dây cương, sau đó vỗ VỖ vào tại ngựa để an ủi.

Trong lúc bối rối, nàng nghe được tiếng ngựa rên rỉ. Nó nói nó không nhìn thấy đường. Đột nhiên Triệu Khương Lan ngẩng đầu rồi nhìn xung quanh một chút. Đến cùng là ai nhân lúc này mà hãm hại ngựa của nàng chứ!

Triệu Khương Lan ôm lấy thân thể ngựa, hai tay không ngừng vuốt ve lưng ngựa, an ủi khuyên nhủ cho nó trở nên ngoan ngoãn. “Đừng sợ, ta nói cho mi biết nên đi như thế nào, mi nghe ta chỉ huy là được.”

Vốn con ngựa đang vô cùng đau khổ nghe thế thì cũng trở nên im lặng, sau đó nghe lời Triệu Khương Lan mà nhẹ nhàng đi lên phía trước.

Bên cạnh có người chú ý tới sự khác thường ở chỗ này nên tới hỏi: “Vương phi cần hỗ trợ không?” Triệu Khương Lan nói: “Ngựa của ta bị người khác hãm hại, nó không nhìn thấy đường”.

Nhưng lúc này, trận đấu đang vào hồi gay cấn, nàng có ghé vào bên cạnh cũng không có ai chú ý tình hình bên này.

Triệu Khương Lan biết nhất định phải chữa trị mắt cho ngựa nên muốn tìm một chỗ rộng rãi mà dừng lại.

Mộ Dung Bắc Uyên ở cách đó không xa, hắn thấy nàng có chút khác thường thì hơi lo lắng, hắn vội vàng chạy tới bên này.

Ngựa của Triệu Khương Lan cũng khá nghe lời, nó nghe theo sự chỉ huy của nàng mà quay một cái, đi tới một mảnh đất trống.

Bỗng nhiên có một mũi tên không biết bay ra ngoài từ chỗ nào, cắm thẳng vào bụng ngựa.

Khiến cho ngựa chẳng thể kìm chế được mà đung đưa. Triệu Khương Lan cố gắng tóm lấy dây cương, nàng cảm thấy con ngựa này đã không nghe được sự an ủi của mình rồi.

Nó gần như phát điên lên. Mộ Dung Bắc Uyên tăng tốc lao thẳng về phía chô Triệu Khương Lan.

Người xung quanh cũng chẳng dám tới gần, Triệu Khương Lan bị sợ tới nỗi mặt mũi trắng bệch.

Nàng kẹp bụng ngựa lại, nhưng bây giờ nàng đã không còn sức để giữ chặt dây thừng, cuối cùng vẫn bị ngựa quẳng ra ngoài.

Triệu Khương Lan bay ra ngoài mấy mét.

Khi nàng thấy mình sắp tiếp xúc thân mật với mặt đất thì nhắm mắt, nín thở trong vô thức.

Nàng không dám nhìn về phía trước.

Nhưng ai ngờ Triệu Khương Lan không cảm giác được sự đau đớn. Có một cái ôm ấm áp đón lấy nàng.

Triệu Khương Lan mở to mắt một cách cẩn thận thì thấy Mộ Dung Bắc Uyên đang ôm lấy mình, bảo vệ đầu mình, hai người lăn mấy vòng trên đồng cỏ.

Mà mình thì nằm gọn trong lòng hắn, không có bất cứ tổn thương nào.

Chỉ là chớp mắt mà thôi, nhưng mọi sự lo lắng sợ hãi lúc trước đều hóa thành hư không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play