Nhìn Triệu Khương Lan bình an vô sự, Mai Hương thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng thấy dáng vẻ của Mộ Dung Bắc Uyển, nàng ta lại hít sâu một hơi.

“Vương phi, vương gia có nguy hiểm không?”

“Chàng ấy tiêu hao thể lực, không chống đỡ nổi nữa, hôn mê bất tỉnh, đồng thời cũng phát sốt. Bổn cũng đã cho chàng uống được hoàn rồi, chỉ là chàng vẫn mê man không có ý thức.”

Mai Hương lo lắng: “Nhưng vừa rồi mặt nạ giả của nô tỳ đã bị người lấy mất, những người đó đã nghi ngờ thân phận của người, đang tập kết xung quanh đuổi giết. Nếu chúng ta ở lại lâu hơn, nô tỳ sợ bọn chúng sẽ đuổi tới cửa, một mình nô tỳ khó mà ứng phó được.”

Triệu Khương Lan cũng biết nguy hiểm trong đó. Nhưng tình huống của Mộ Dung Bắc Uyển không lạc quan, bọn họ không có cách nào rời đi.

Mà nơi này cách Vương phủ còn một đoạn rất xa, muốn tìm giúp đỡ cũng khó.

Hiện tại chỉ có thể tạm kéo dài thời gian.

“Mẫu thân ta đâu rồi?”

“Thích phu nhân được thị vệ Đông Diệu mang đi rồi, vì lo cho sự an toàn của người và Vương gia nên chúng nô tỳ phải chia nhau ra tìm. Lúc trước gặp được ngã rẽ, nô tỳ và hai người khác lại tách ra. Nô tỳ may mắn mới trùng hợp tìm được hai người”

Triệu Khương Lan gật đầu, lại đổi một chiếc khăn ướt lau mồ hôi trên người và trán cho Mộ Dung Bắc Uyển.

Mai Hương canh giữ tại cạnh ghế, âm thầm cầu nguyện không có người tìm được chỗ này.

Có lẽ vài canh giờ nữa là Vương gia tỉnh lại rồi.

Chỉ cần ngài ấy có thể kiên trì một lát, miễn cưỡng có thể hồi phủ, ít nhiều cũng hơn qua đêm chỗ này.

Nhưng Mai Hương còn chưa tính toán xong đã loáng thoáng nghe được tiếng bước chân. Thính lực của Mai Hương rất tốt, nàng ta vội đứng lên, nhẹ nhàng bước tới mở cửa sổ ra. Không ngoài dự đoán, Mai Hương thấy được có mấy người áo đen chậm rãi vây lại đây.

Nàng ta thoáng rùng mình, đè thấp giọng nói với Triệu Khương Lan: “Vương phi, không ổn rồi, đám người áo đen kia đã đuổi tới, nếu bọn chúng phát hiện chúng ta…”

Nàng ta liếc nhìn Mộ Dung Bắc Uyển không có ý thức một bên, mí mắt điên cuồng mấp máy, trái tim cũng không yên mà nảy thình thịch.

Triệu Khương Lan lập tức ngồi thẳng dậy.

Nàng nhanh chóng rút vài cây kim châm có bôi thuốc gây tê trong tay áo ra, đưa cho Mai Hương: “Tìm cơ hội cắm lên người bọn họ, nói không chừng có thể giảm bớt hai đối thủ”

Nhưng có tới bảy, tám người đang đến, dù Mai Hương có thể thành công cũng không đáng kể Trong đầu Mai Hương nhoáng lên một ý tưởng. Nếu có thể vận dụng Phượng vệ… Thật ra ở Kinh Thành này không có chỗ nào không có Phượng vệ.

Dù là chỗ hẻo lánh đến đâu cũng có thể lực của Phượng vệ.

Nhưng nàng ta không thể làm như vậy, chỉ là một vị chủ nhân riêng không chút nào liên quan đến người khác, nàng ta không thể cầu đồng bạn ra tay.

Cho dù phải tử chiến với những người kia, nàng ta cũng không thể bại lộ thân phận Phượng vệ.

Mai Hương cắn răng, nắm chặt nhuyễn kiếm trong tay. Có lẽ bọn chúng sẽ không phát hiện đầu.

Tiểu nhị kia trông rất lanh lợi, không chừng nói xạo dăm ba câu là có thể đuổi người đi rồi.

Mang trong lòng tâm lý may mắn, Mai Hương từ từ trấn an mình bình tĩnh lại.

Nhưng Triệu Khương Lan lại chợt lên tiếng hỏi: “Mai Hương, khi nấy em cưỡi ngựa tới có nhờ tiểu nhị giấu ngựa ra phía sau không?”

Mai Hương ngẩng lên: “Nguy rồi! Nô tỳ… nô tỳ buộc ngựa tại trước viện, con ngựa kia là ngựa của vương phủ, cao lớn mạnh mẽ hơn ngựa bên ngoài nhiều, liệu có bị bọn họ phát hiện không?”

Triệu Khương Lan cau mày, trong mắt không giấu được lo lắng.

Thấy Mai Hương thấp thỏm như vậy, Triệu Khương Lan chỉ nhìn nàng ta thật sâu.

“Mai Hương, đến nước này rồi em còn không định gọi viện binh sao?” Mai Hương ngây ngốc nhìn nàng: “Ý của Vương phi là gì?” Triệu Khương Lan hé môi, nhẹ nhàng nói hai chữ: “Phượng vệ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play