Cho nên lời này một khi truyền ra sẽ không thể thu lại.

Hơn nữa Liên phủ càng kỳ lạ hơn, ngược lại tất cả mọi người đều có thể cho là thật.

Liên Khuê Nghiêm quanh năm lưu luyến nơi hẻm hoa ngõ liễu, thèm muốn thiếp thân của trưởng bối chưa hẳn là không có khả năng.

Còn về phần tài nữ từng được ca tụng một thời Lâm Gia Uyển gả cho một kẻ không xứng tầm, tất nhiên sẽ mắng hắn ta là rác rưởi.

Nghĩ theo cách này những tin đồn này không thể là giả được.

Những tin đồn trước đây về Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Hải sớm đã bị những tin đồn mới làm giảm bớt và không ai nhắc đến nữa.

Triệu Khương Lan khi nghe câu trả lời của Tiểu Dương thì mỉm cười và vẫy quạt.

Trước đây họ là thổ phỉ, sở dĩ ở trên núi Nhạn Lạc vẫn có thể nhanh chóng có được tin tức, cũng là vì có nhiều tại mắt trong thành.

Trong số những tai mắt này có thương nhân cũng có ăn mày.

Rất linh hoạt, hơn nữa thân phận cũng không cao.

Cho nên muốn tra cũng không tra ra được nguyên do.

Bọn họ không phải thích tin đồn sao? Vừa lúc, nàng tặng cho bọn họ một tá.

Trong thư phòng, Thẩm Hi Nguyệt khóc sướt mướt quỳ trước mặt Mộ Dung Bắc Uyên người mỗi ngày chăm sóc nàng ta.

Giọng nói của nàng ta dường như bao hàm một sự uỷ khuất rất lớn, hơn nữa với đôi mắt ngấn lệ ấy nếu đổi sang người nam nhân khác chắc chắn sẽ không đành lòng. Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.

“Vương gia, Thần thiếp thật sự không ngờ bên ngoài có thể truyền ra những lời như thế, tấm lòng của thần thiếp đối với ngài có thiên địa chứng giảm, Hơn nữa ngài là một phu quân vừa ôn nhu, ân cần lại anh tuấn bất phàm như vậy, người khác căn bản không thể lọt vào mắt thần thiếp”

Hai chữ “Phu quân” khiến cho mắt Mộ Dung Bắc Uyên hiện lên một tia hung ác.

Mặc dù niệm tình xưa hắn tuyệt đối sẽ không giết nàng ta.

Nhưng hắn cũng không thích nghe nàng ta nói mình là phu quân của nàng ta.

Suy cho cùng, trong lòng hắn bây giờ thê tử của hắn chỉ có một người mà thôi.

Nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên thần sắc không tốt, Thẩm Hi Nguyệt lại muốn nói tiếp, Đông Diệu từ bên ngoài nói vào: “Vương gia, Vương phi đến”

“Mời Vương phi vào trong.”

Thẩm Hi Nguyệt cuối đầu xuống, trên mặt hiện lên tia oán hận. 

Nữ nhân nhân kia đột nhiên đến đây làm cái gì, nhất định cố tình đến xem trò cười của mình!

Triệu Khương Lan liếc nhìn nữ nhân đang quỳ trên mặt đất, trên môi hiện lên một tia giễu cợt.

Nhưng nàng lại cố ý hỏi một câu: “Ơ, sao Thẩm trắc phi sao lại quỳ ở đây, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Thẩm Hi Nguyệt không muốn nàng thêm dầu vào lửa, đành cắn răng nói: “Bên ngoài phủ có mấy kẻ lắm miệng nói ra những lời gây hiểu lầm, cũng không phải là chuyện to tác gì, sẽ không quấy rầy Vương phi”.

| “Chuyện Trắc phi nói chính là chuyện cùng Ngũ Vương gia năm đó sao? Vừa hay bổn cung ở | bên ngoài cũng đã nghe nói, vốn bản cung định giả làm người qua đường tranh luận thay người, nhưng những người đó đều như là đang nhận định giống nhau, ta nói như thế nào cũng không nghe”

| Thẩm Hi Nguyệt khẩn cầu nhìn Mộ Dung Bắc Uyên: “Vương gia, thần thiếp nếu là một lòng hướng về Ngũ điện hạ, tại sao khi đó lại cứu ngài? Xin người minh xét, trả lại trong sạch cho thần thiếp, nếu không thần thiếp thà đập đầu chết”

Nghe thấy nàng ta lặp đi lặp lại chuyện cứu người, Triệu Khương Lan liền cảm thấy chán ghét.

Nàng khoát tay: “Nói tốt thì cái gì đâm chết, người vừa chết, chẳng phải càng làm cho người khác cảm thấy là người chột dạ sao, đến lúc nào đó càng không thể thoát khỏi nghi ngờ”.

Triệu Khương Lan xoa xoa ngón tay nói: “Chị bằng bản cùng cho người một chủ ý thì tốt hơn, chỉ cần người ở trước mặt Vương gia và bản cung thề độc, nói người cùng lão Ngũ không có quan hệ gì, chuyện này chúng ta chúng ta sẽ không đề cập tới nữa”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play