Thấy Thẩm Hi Nguyệt cử người đến, Lâm Gia Uyển miễn cưỡng đưa tờ giấy có chữ của Triệu Khương Lan viết ngày hôm đó cho họ.

"Được rồi, Trắc phi nhà người muốn cái này làm gì?".

Hoán Vân đành phải trả lời một cách chung chung: "Trắc phi nói người có dụng ý khác, nô tỳ cũng không rõ lắm".

"Hôm đó sau khi các ngươi đi về phủ, vương gia thật sự không trách phạt gì sao?"

"Vương gia chỉ phạt Trắc phi hai tháng bổng lộc, cái khác thì cũng không có gì nữa"

Lâm Gia Uyển bĩu môi, đây gọi gì là hình phạt.

So với hoàn cảnh sống dở chết dờ của nàng ở nhà họ Liên bây giờ, Thẩm Hi Nguyệt như thế là quá tốt rồi.

Nói ra cũng thấy kỳ lạ.

Nói Mộ Dung Bắc Uyên không tốt với Thẩm Hi Nguyệt, thì nàng ta đã phạm phải chuyện lớn như vậy, Mộ Dung Bắc Uyên cũng không lỡ làm gì nàng.

Nhưng nếu hắn vẫn yêu thích Thẩm Hi Nguyệt như trước, hắn ta sẽ không bảo vệ Triệu Khương Lan như vậy trước mặt mọi người hôm đó.

Thái độ không rõ ràng này này thật là đáng kinh ngạc.

Nàng lại nghĩ tới một chuyện khác: "Sơn vương gia hiện tại đang ở trong Thần Vương phủ, thật sự có mối quan hệ không bình thường với vương phi sao?"

"Đúng vậy, Sơn vương đối với vương phi mà nói rất quan trọng, bây giờ đều không mời ngự y trong cung nữa, đều là do vương phi một mình. chăm sóc"

Lâm Gia Uyển có chút khó chịu.

Khi một người sống ở hoàn cảnh không được tốt lắm, họ sẽ thường nhớ về quá khứ.

Khi còn là vị hôn thê của thái tử, nàng rất được mọi người ngưỡng mộ.

Làm sao mà Triệu Khương Lan cái đồ thứ cấp đấy có thể so sánh được.

Nhưng Mộ Dung Bắc Hải nói bệnh là bệnh, còn ốm đến mức không tự đứng dậy được.

Ngã xuống một cái, mất đi ngôi vị thái tử còn chưa tính, thậm chí không thể tự mình lo liệu cho sinh hoạt cá nhân.

Nếu hắn vẫn khỏe mạnh thì tốt biết mấy, nàng bây giờ đã là thái tử phi chính thức.

Không một nữ nhân nào ở kinh thành có thể rạng rỡ hơn nàng.

Đặc biệt tính tình của Mộ Dung Bắc Hải giống như gió mùa xuân, như mưa mùa thu, ôn nhu nhẹ nhàng.

Cho dù là một nghìn tên Liên Khuê Nghiêm cũng không thể so sánh được.

Nhưng việc nàng bỏ rơi Mộ Dung Bắc Hải khi hắn khó khăn nhất cũng là sự thật.

Vào thời điểm đó, cho dù là nhà họ Liên hay bản thân nàng đều hoảng sợ trước sự thay đổi đột ngột này.

Nhà họ Liên gần như chỉ trong tích tắc đã thay đổi lập trường của mình, chuyển sang phía của Trữ Quốc Công.

Nàng không can tâm cả đời phục vụ một người phế vật, vì vậy đã gặp riêng hắn để đề cập đến việc hủy hôn ước.

Những chuyện trái đạo lý như vậy, nhà họ Lâm không dám bẩm báo với hoàng thượng.

Chỉ khi nàng dành được sự đồng tình của Mộ Dung Bắc Quý, để hắn chủ động đề nghị, họ mới có thể cứu vãn được tình hình.

Khi đó, hắn chắc hẳn rất thất vọng về bản thân mình. Nghĩ đến đây, Lâm Gia Uyển càng thêm ghét bỏ Triệu Khương Lan. Cứ để Mộ Dung Bắc Hải tiếp tục trầm mặc mãi không được sao!

Tại sao Triệu Khương Lan nhất định phải giả danh thánh nhân, kéo hắn ta ra khỏi vũng bùn, và cho hắn ta hy vọng một lần nữa.

Bằng cách này, Triệu Khương Lan đã trở thành ánh sáng trong cuộc đời tăm tối của hắn, và trở thành một sự tồn tại đặc biệt đối với họ.

Vậy còn nàng thì sao, không phải khiến nàng càng trở nên không thể chấp nhận được hay sao!

Hoán Vân không để ý đến vẻ mặt biến đổi thất thường của Lâm Gia Uyển, cầm tờ giấy đỏ rồi rời đi.

Thẩm Hi Nguyệt nhìn chằm chằm vào hai dòng chữ viết trên tờ giấy: “Thiên thu vạn đại, an khang thịnh vượng", rồi nở một nụ cười nhàn nhạt.

Nàng xoa nhẹ ngón tay vào dòng chữ, trong lòng nàng đã có sẵn một kế hoạch rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play