Vừa quay về Lạc Hương Các, Thẩm Hi Nguyệt tức đến mức trực tiếp kéo khăn trải bàn xuống đất.

Lúc nữa khi vào cửa, Mộ Dung Bắc Uyên xuống ngựa liền đỡ Triệu Khương Lan xuống. Sau đó hắn thậm chí còn không ngại mọi người xung quanh mà nắm tay nàng đi vào trong. Hắn không nhìn Thẩm Hi Nguyệt một cái nào.

Vừa rồi nàng ở Liên phủ gây ra bao chuyện như vậy, Mộ Dung Bắc Uyên chắc hẳn sẽ trách mắng nàng vài câu.

Thẩm Hi Nguyệt đang vắt óc nghĩ cách bào chữa cho mình, nhưng kết quả thì hay rồi, căn bản không có ai đến hỏi chuyện nàng.

Hoán Vân đương nhiên cũng thấy không yên tâm: "Trắc phu nhân, vương gia tại sao lại không nhắc tới chuyện này? Thái độ này khiến nô tỳ thực sự không hiểu nổi."

Quả thực, hợp lý mà nói, cho dù Mộ Dung Bắc Uyên không tính toán chuyện này với nàng, thì vẫn còn a đầu này, ít nhất cũng có thể trừng phạt nàng ta làm gương cho nàng.

Hoán Vân đã sẵn sàng bị trừng phạt, nhưng nàng đã đợi rất lâu mà vẫn không thấy ai trả lời. Thẩm Hi Nguyệt cắn môi nói: "Bây giờ ta muốn gặp chủ tử của ngươi, ngươi đi thu xếp đi."

Làm sao nàng ấy biết rằng thực chất không phải là Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan không muốn tính toán với nàng.

Nếu như chỉ trừng trị Hoán Vân, sẽ có những người khác xuất hiện. Dù là Khê Hà hay Hoán Vân, cũng đều giống nhau.

Nếu như cả hai đều là do Thẩm Hi Nguyệt sai khiến, không thể thiếu gây chuyện với Triệu Khương Lan..

Về phần Thẩm Hi Nguyệt, Mộ Dung Bắc Uyên chỉ coi nàng như vật trang trí trong phủ. Mỗi ngày chỉ cần liếc nhìn nàng ta một cái. Vào ban đêm, Thẩm Hi Nguyệt mặt mũi như quỷ đến Tịch Chiếu Các để thỉnh tội. Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan đang ăn tối và quay ra nhìn nhau.

Cả hai người đều cảm thấy hơi bất lực, ngay cả thức ăn trên bàn cũng bỗng nhiên trở nên không ngon.

"Cho nàng ấy vào". Ngay khi nàng bước vào hai mắt đã đỏ hoe, vừa nhìn đã biết là nàng đã khóc. Nàng cúi đầu, lấy khăn tay lau khóe mắt, tựa như một mỹ nhân đang rơi lệ.

Bộ dạng này lần đầu tiên thì người khác sẽ thấy thương, nhưng nhìn nhiều rồi thì lại thấy chán ghét.

Triệu Khương Lan nhàn nhạt liếc nàng một cái: "Trắc phi làm sao mà lại đến đây vậy?"

"Thần thiếp biết hôm nay phạm phải sai lầm lớn, vì vậy thiếp đặc biệt đến thỉnh cầu vương phi thứ lỗi. Thần thiếp quá đố kỵ với tình cảm sâu nặng giữa vương gia và vương phi, trong lòng có chút ganh ghét.Vậy nên mới làm ra những chuyện hoang đường như vậy. Dù vương phi không tính toán với thiếp, nhưng sau khi tự kiểm tra lại bản thân, thần thiếp càng cảm thấy có lỗi nhiều hơn."

Triệu Khương Lan thở dài: "Đều là nữ nhân, ghen tuông đến mức như vậy cũng không tốt. Vương gia thân phận cao quý như vậy, cũng chỉ có tạ và người hầu hạ bên cạnh, như vậy là người đã rất kiềm chế rồi. Vậy mà người còn không chịu nổi. Nếu là tương lại phủ ta có thêm người mới vào, chẳng phải ngươi sẽ phải gây chuyên suốt ngày sao."

Mộ Dung Bắc Uyên nhìn Triệu Khương Lan không hiểu, trong lòng tự lẩm bẩm.

Tại sao vương phi của hắn lại độ lượng như vậy? Một Thẩm Hi Nguyệt chưa đủ phiền phức hay sao.

Nàng còn định tuyển thêm người mới vào? Thẩm Hi Nguyệt làm sao dám phản bác, nàng chỉ có thể cúi đầu thừa nhận.

Triệu Khương Lan gỗ ngón tay lên bàn: "Bồn cung phạt ngươi hai tháng bổng lộc sung công quỹ, sau này nhớ không được tái phạm. Vương gia cảm thấy thế nào?"

Mộ Dung Bắc Uyên nói: "Vương phi là nữ chủ nhân của chủ này, đương nhiên nàng nói sao thì làm vậy, chuyện này tạm thế này vậy."

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play