Thái độ đạm mạc này càng chọc giận Liên công tử, hắn hừ lạnh một tiếng, một thanh thủ đạo cực nhỏ soạt một cái đâm ra.

Hướng về phía Triệu Khương Lan! Nàng chưa phát hiện, lại nghe có người kinh hô một tiếng: "Cẩn thận!”

Triệu Khương Lan thốt nhiên quay đầu lại, thấy Mộ Dung Bắc Hải không rõ từ lúc nào đã đi tới bên người nàng, giơ cánh tay lên, cố gắng thay nàng đỡ một đao kia.

Thủ đạo ầm một cái rơi xuống đất. Nhưng lòng bàn tay Mộ Dung Bắc Hải bị cắt ra một miệng máu kinh người. Triệu Khương Lan mở to hai mắt, vội vàng chạy đến bên xe lăn của hắn. "Tam ca, Tam ca, huynh sao rồi?"

Mộ Dung Bắc Hải nhíu mày, cũng không nhìn tới tay mình đang nhỏ máu ròng ròng, mà cần thận nhìn nàng: "Muội có bị thương không?"

Nàng mắt ngấn lệ, lắc đầu: "Sao huynh đột nhiên lại tới đây?" "Huynh ở trong phủ buồn chán, muốn tới thăm muội một chút”

Kết quả hắn vừa được người đẩy đến đây, liền thấy một lưỡi dao sắc bén bay thẳng tắp về phía Triệu Khương Lan.

Trong điện quang hóa thạch, hắn không hề suy nghĩ mà đưa tay ra, dùng hết toàn lực đẩy hung khí ra.

Triệu Khương Lan không ngăn nổi nước mắt, để Mộ Dung Bắc Hải còn phải nhắc nhở bến tại: "Chớ lỡ miệng, người ngoài không biết muội là ai đâu”.

Trong lòng nàng hổ thẹn không ngớt, thà rằng đạo này đâm vào trên người của mình. Tay phải của hắn vừa mới khỏi, lại bị thương như vậy, đều do tên họ Liên kia!

Triệu Khương Lan chỉ cảm thấy một cơn giận không kiềm nén nổi dâng lên, hận không thể tự tay giết hắn.

Mộ Dung Bắc Hải nhìn thoáng qua phía sau, thị vệ của hắn đã thật nhanh lắc mình đi qua, bắt được Liên công tử, giải hắn đến trước mặt Mộ Dung Bắc Hải.

Họ Liên sợ ngây người, mới vừa rồi hắn thấy phi đạo bị người lấy tay đẩy ra, đang định chửi ầm lên.

Ai biết vừa quay đầu thì thấy người tới vậy mà là Mộ Dung Bắc Hải.

Trời mới biết tại sao Mộ Dung Bắc Hải lại phải cứu lão bản một cửa hàng son phấn, Liên công tử vừa thấy vết đạo của mình liền mềm nhũn chân.

"Sơn vương điện hạ thứ tội! Vừa rồi ta không cố ý làm ngài bị thương, ta chỉ muốn đối phó với tên gian thương khinh người quá đáng này, ai ngờ điện hạ đột nhiên xuất thủ chặn đao cho hắn."

Mộ Dung Bắc Hải nhìn hắn từ trên xuống dưới, sự phẫn nộ giữa hai đầu lông mày hết sức rõ ràng.

"Gian thương khinh người quá đáng sao? Bản vương chỉ thấy người mang theo một đám người đang làm xằng làm bậy, người cho là mắt bản vương mù sao!”

Triệu Khương Lan không dám chậm trễ, lại không thể bại lộ chính mình, liền vội để Hứa đại phu qua đây băng bó cho Mộ Dung Bắc Hải.

Khi nhìn về phía Liên công tử, trong mắt nàng là một mảnh lạnh lẽo.

"Tiểu nhân đa tạ điện hạ xuất thủ cứu giúp. Điện hạ đoán không sai, vị Liên công tử này ỷ vào gia thế vu oan đồ trong tiệm của ta có vấn đề, bị đại phu phủ nhận liền thẹn quá hóa giận, muốn phá phách cửa hàng, thậm chí dùng lợi khí đả thương người. Mới vừa rồi nếu không phải điện hạ thay ta cần một đao, e rằng tiểu nhân hiện tại sinh tử khó liệu rồi”.

"Ngươi câm miệng! Ngươi nghĩ dễ dàng nhỉ? Còn dám gài bẫy ta trước mặt Vương gia! Điện hạ, ngài ngàn vạn lần chỉ tin chuyện hoang đường của hắn, đồ trong tiệm của hắn làm tổn thương khuôn mặt thiếp thất của ta, ta mới đến tìm người tính sổ. Nhưng lão bản này chết sống không chịu nhận, lại còn nhiều lần khiêu khích, ta nhịn không được mời động thủ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play