Ánh mắt Phú Sơn bất động thanh sắc đảo qua khuôn mặt thanh lệ của La Kiều Oanh, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Nhưng hắn vẫn nhẹ giọng nói câu: “Này đó tặng La cô nương đi” La Tước vốn chuẩn bị trả tiền dừng một chút: Ồ? Tại sao lại tặng?”

“Công tử nhà ta thập phần cảm động và nhớ nhung hôm qua La tướng quân ra mặt nói mọi chuyện cho Tần đại nhân, vốn là muốn tìm một cơ hội cám ơn La tướng quân. Hôm nay trùng hợp hai vị đến thăm Lan Tâm, mấy thứ này cũng cũng không quý trọng, nên coi như lễ tạ ơn.”

Triệu Khương Lan hơi hơi buồn cười liếc mắt nhìn Phú Sơn một cái. Phải biết rằng hắn chính là một nam nhân rất lạnh lùng, bình thường có thể nói một chữ tuyệt không nói một câu.

Nhưng vì tặng đồ cư nhiên lại bịa chuyện như vậy, có thể thấy được là thật lòng muốn đưa cho người ta.

Triệu Khương Lan há có thể làm hắn mất mặt mũi: “Không sai, nếu là không chê, còn thỉnh La tướng quân và La cô nương nhận lấy đi”.

Dựa theo tính tình của La Tước, hắn rất không thích chiếm tiện nghi của người khác.

Hơn nữa ở trong lòng hắn, ngày hôm qua mở miệng căn bản không coi là là hỗ trợ cái gì, bất quá là ăn ngay nói thật thôi.

La Kiều Oanh vốn nghĩ đến hắn khẳng định sẽ chối từ, ai biết La Tước đáp ứng rồi.

Hắn thu hồi túi tiền, lấy mấy thứ này: “Như thế, lạ mỗ liền đa tạ nhị vị. Bất quá, lạ mỗ cảm thấy được nhị vị cùng ta có duyên phận, không bằng kết giao bằng hữu. Đêm nay ở tửu lâu Vạn Phúc, để la mỗ mời nhị vị, như thế nào?”

Triệu Khương Lan trừng mắt nhìn, nghĩ thầm rằng La Tước thật sự là vẫn chưa chết tâm mà.

Cũng không trách hắn lại hoài nghi, lúc trước Tiểu Dương bọn họ là lợi dụng thuật dịch dung biến thành dáng vẻ Lạ Tước, đem Phú Sơn cứu ra từ đại lao..

Cho nên hắn khẳng định biết trên đời này có một loại biện pháp, có thể thay đổi dung nhan.

Lấy thân phận của hắn, khẳng định là sẽ không nghĩ kết giao với “Triệu Ngọc công tử” đang có danh tiếng vang dội, bất quá là xem mặt

mũi của “Triệu Tam” mới tìm lại đây mà thôi. Triệu Khương Lan đành phải đem này vấn đề nan giải giao cho Phú Son.

Phú Sơn hơi hơi nhướng mày: “La tướng quân công sự bận rộn, chúng ta vẫn không nên quấy rầy”

“Thời gian là do người, chỉ cần có tâm, như thế nào không có rảnh. Nếu đêm nay nhị vị có việc, la mỗ có thể chờ, ngày mai ngày mốt, nói chung là vấn có thể chờ đợi”.

Đây là không thể thương lượng, nhất định phải ăn bữa cơm này.

Phú Sơn nhấp miệng, nhìn về phía Triệu Khương Lan: “Thuộc hạ toàn bộ nghe công tử”

Triệu Khương Lan kỳ thật vô cùng tò mò với những chuyện xảy ra năm. đó, dù sao lại không thể từ chối, ăn bữa cơm nói không chừng còn có thể biết thêm cái gì, đáp ứng.

Bữa tiệc là vào buổi tối, lập tức Lạ Tước mang theo La Kiều Oanh rời đi.

Không biết vì sao, lúc rời đu La Kiều Oanh lại nhìn thoáng qua phía sau, đối mặt với Phú Sơn, hai người đều là sửng sốt.

Đám người vừa đi xa, Triệu Khương Lan đã đưa tay quơ quở trước mặt hắn: “Sơn ca, hồi hồn mau!”

Phú Sơn thản nhiên liếc nàng một cái: “Ngươi muốn hỏi cái gì?”

“Không phải a, huynh giấu thật sự sắt sâu. Huynh cùng La Kiều Oanh có quan hệ gì, mỗi ngày nhiều mỹ nhân vây quanh bên cạnh như vậy cũng không thấy huynh liếc mắt nhìn người ta một cái, nhưng mà thái độ với Lai Kiều Oanh thì hoàn toàn khác. Tuy rằng huynh vẫn là lạnh mặt, nhưng phản ứng có thể nhanh đến nỗi có thể giữ chặt người ta, chứng minh lực chú ý vẫn luôn nằm trên người nàng đi! Còn có chủ động tặng đồ, cũng không phải là phong cách của huynh nha!

“Son phấn tặng nàng ghi vào sổ đi.” Phú Sơn vẫn chưa phủ nhận, điều này làm cho Triệu Khương Lan càng thêm tò mò.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play