Ông lớn Lương gia cũng chính là huynh trưởng của Lạc Quý Phi đưa mắt ra hiệu cho em trai của mình ra ngoài nghe ngóng.

Một lúc sau hắn ta mới đi vào: “Hình như là người trong đội thương mại của Nhị vương phi. Đệ đã cho người canh giữ lấy, đợi họ sau khi đi ra ngoài rồi xem hướng đi”.

Lương gia hiển nhiên không thiếu quan chức trong triều, nhưng không thể vì chức quyền mà vô cớ giam giữ người ta.

Đợi đến khi bên cạnh từ từ không có tiếng động thì họ mới lên tiếng.

Ông lớn là người đầu tiên mở lời: “Thực sự là ức hiếp người quá đáng mà! Lúc trước khi nghe nói tiểu Thất xảy ra chuyện trong bãi săn thì ta đã cảm thấy có gì đó không ổn, mặc dù trong cung giữ kín tin tức, không tiết lộ ra ngoài, nhưng ta cũng đoán ra được chắc là ca ca nào của nó làm rồi.”

Ông hai liền mắng chửi theo: “Lương gia chúng ta đối xử không tệ với người đó, chăm sóc tốt cho công việc kinh doanh nhà họ suốt những năm nay, lúc mùa hè, đại ca còn chào hỏi cửa khẩu để thả một đợt hàng của họ. Nương nương của chúng ta đối xử với đứa con nuôi đó thì không còn gì để bàn, trong cung ai nấy đều khen nương nương hết lòng hết dạ, ai mà ngờ được suýt chút đã phải trả giá bằng đứa con ruột của mình chứ!”

Trong đây, người tức giận nhất hiển nhiên là Lương lão thái thải, trông ngóng biết bao nhiêu năm mới có một đứa cháu ngoại, nâng như nâng trứng.  Sao lại có thể ngờ được lại bị nhị ca thân thiết nhất của nó tính toán như vậy chứ.

Những người đi theo “đội thương mại” ra ngoài một lúc sau đã quay về báo cáo: “Đã điều tra ra rồi, họ đã vào tiêu cục Hanh Thông”.

Tiêu cục Hạnh Thông không phải chính là sản nghiệp của gia đình Nhị vương phi sao, rõ ràng là họ hàng với Lương gia, vừa quay người đi lại có thể ra tay tàn nhẫn như thế.

Lão phu nhân tức giận đến mức tim không khỏi đau đớn: “Mấy ngày sau Đồng chí, trong cung không có chuyện, nương nương chức cao có thể tự mình mời người trong gia đình vào cung nói chuyện. Cho người đem thư vào cung, nói với Quý Phi một tiếng, ta có chuyện muốn nói”

Lúc này, trong hoàng cung Thịnh Khang vô cùng náo nhiệt. Vì Đông chỉ là ngày Quốc Khánh, trong cung mở tiệc gia yến theo thường lệ.

Ngoài Thái hậu, Hoàng thượng, Hoàng hậu và các phi tần đến buổi tiệc ra, thì tất cả các Hoàng tử đã lập phủ phong vương cũng sẽ đưa các vương phi và trắc phi vào cung để đoàn tụ.

Triệu Khương Lan đến đúng lúc, chỗ ngồi của nàng tương đối hướng về phía trước. Có lẽ là vì tiện cho việc khai tiệc, nam nữ thân quyền đều ngồi về hai bên của chỗ chính. Vì Mộ Dung Bắc Hải chưa có vợ, nên Triệu Khương Lan lần này ngồi bên cạnh Nhị vương phi.

Nàng cẩn thận nhìn lấy vị Nhị tẩu này, tuy nàng ta trông không xinh đẹp lộng lẫy, nhưng lại toát lên một vẻ thông minh.

Trông nàng ta rất thân với đại tẩu, tính cách rất giống với vị phu quân đó của nàng ta, khéo ăn nói, khiến cho đại tẩu cười không ngớt.

Ngay cả với Triệu Khương Lan không quen thân thì nàng ta cũng có thể đến gần nói chuyện vài câu.

Triệu Khương Lan chỉ đành cảnh giác giao thiệp, trong lòng lại cảm thấy rất khó chịu, nóng lòng muốn loại lịch sự giả tạo này nhanh chóng kết thúc.

Nàng nhìn xung quanh, và phát hiện Triệu An Linh đang ngồi phía sau một giai nhân dọn dẹp, nhưng rất lạ mặt.

Nếu nàng không nhớ lầm thì chắc hẳn đây là lần đầu tiên nhìn thấy người này.

Cũng không biết đối phương là ai, thậm chí đến Triệu An Linh tính tình kiêu ngạo như vậy cũng thỉnh thoảng nói vài ba câu với người đó.

Nhị vương phi thấy Triệu Khương Lan nhìn chằm chằm về phía đó hồi lâu, chủ động giải thích: “Cô nương đó là thân muội của Lạ Tước tướng quân, tên là La Kiều Oanh. Hôm nay Lạ Tước tướng quân được đặc cách đến tham dự, phụ hoàng đã đặc biệt yêu cầu hắn dẫn theo muội muội đến”

Triệu Khương Lan trong lòng biết rõ, Chiêu Vũ để chắc chắn có lòng tác hợp gì đó.

Nhìn vào vị trí sắp xếp đêm nay, đối diện với La Kiều Oanh, vừa hay chính là lão Lục, Mộ Dung Bắc Yến.

Triệu Khương Lan mỉm cười, xem ra ngày tháng tự do mà lão Lục thường nói mỗi ngày sắp kết thúc rồi, chỉ là không biết vị La cô nương đó có phải là một người tốt tính hay không.

Các món ăn trên bàn đã được dọn ra năm sáu lần, chủng loại phong phú hơn ngày thường rất nhiều.

Trong sảnh tiệc vô cùng đông vui, trông cha hiền con thảo, huynh đệ hoà mục thân ái tôn kính lẫn nhau, ngay cả các vị nương nương ở hậu cung cũng là vẻ mặt tươi cười.

Ai nấy đều vô cùng hạnh phúc vui mừng.

Đến Ngữ vương gia cũng trông hoàn toàn bình thường, không có vẻ thất vọng gì về người cậu đã mất binh quyền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play