Mộ Dung Bắc Uyên đương nhiên cũng hy vọng huynh trưởng có thể sớm ngày bình phục, nhưng đến vợ hắn cũng bày ra dáng vẻ hưng phấn lại khiến hắn có chút khó chịu.

Về phần tại sao lại vậy, hắn cũng không rõ.

Còn huynh trưởng của hắn cũng thật là, ánh mắt nhìn em dâu sao lại đầy tình ý như vậy chứ, coi hắn chết rồi sao?

“Được rồi, cũng đã không còn sớm nữa, Tam ca nghỉ ngơi đi, bọn đệ xin phép về trước”.

Nói xong, Mộ Dung Bắc Uyên liền khiêng Triệu Khương Lan lên vai mà bước nhanh ra ngoài.

Loại tư thế này thật sự mất đi hình tượng mà, Triệu Khương Lan tức giận liền duỗi thẳng chân đạp lên vai hắn.

Tuy nhiên, hắn đâu có dễ hạ gục như vậy, trực tiếp mạng nàng về Tịch. Chiếu Các.

Vừa về tới nơi, hắn bày ra dáng vẻ nghiêm nghị: “Hiện tại chân tay của Tam ca có chút bất tiện, nàng mới cảm thấy luyến tiếc, nếu như huynh ấy có thể đi lại, không phải nàng liền tái giá, cao chạy xa bay cùng huynh ấy. đấy chứ”

Triệu Khương Lan bất mãn, khuôn mặt trắng bệch, còn nghĩ nàng thật ra muốn tìm một phu quân ôn nhu, hiện tại chẳng cha vì điều kiện chưa cho phép!

Mộ Dung Bắc Uyên thấy nàng không phủ nhận những gì hắn nói, ngược lại cò trừng mắt nhìn hắn, trong lòng càng không vui.

“Đừng nói nàng bị ta nói trung tâm địa?” Khóe miệng Triệu Khương Lan nhếch lên: “Nếu ta thừa nhận thì sao?” “Cam chịu còn chưa đủ sao!”.

Đi đi Hắn xoay người ép nàng lên tường: “Nói, an mới là phu quân của nàng”

“Huynh huynh huynh, như vậy được chưa”

Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy đáp án của nàng vào lúc này không có lấy nửa điểm chân thành, hắn nhẹ nhàng nắm lấy cằm nàng: “Gọi tên ta.”

“Mộ Dung Bắc Uyên” “Không đúng, gọi phu quân”

Nàng cười khúc khích, che mặt lại: “Không nên, không nên, nghe rất buồn nôn, ta không gọi được”

“Buồn nôn cái gì, nhanh gọi một tiếng, nếu không ta sẽ nghĩ nàng không nhớ được, ta sẽ có biện pháp khiến nàng nhớ kỹ hơn”

“Phu...Mộ Dung Bắc Uyên, huynh uống nhầm thuốc sao?”

Một tay hắn ôm lấy nàng ngã lên giường, thân hình lập tức đè xuống, chống khủy tay hỏi nàng: “Lá gan không nhỏ, dám nói bổn vương uống nhầm thuốc

“Lá gan của ta luôn luôn lớn, đây cũng không phải ngày đầu tiên huynh biết điều đó”.

Mộ Dung Bắc Uyên nhìn ngọn nến đang cháy mạnh mẽ trong phòng, trong lòng không khỏi mang theo một chút rung động.

“Tối nay ngày tốt cảnh cũng đẹp, tay của Tam ca cũng khỏi hẳn, Liên Tư Thành đã bị xử lý, chúng ta nên chúc mừng một chút.”

Hắn vừa cắn nhẹ vành tai của nàng vừa phà hơi vào: “Chúng ta làm đi”

Sắc mặt Triệu Khương Lan khẽ biến đổi: ” Hôm nay huynnh không thấy đau sao?”

“Nàng không cần nhắc nhở ta, coi như không có chuyện đó, nói không chừng chúng ta đều đã quên, nó sẽ không còn tra tấn ta nữa”

Mộ Dung Bắc Uyên không nhịn được, gần đây nhìn thấy nàng khiến lòng hắn luôn hưng phấn, nghĩ muốn lại gần hôn lấy nàng.

Dù sao ngày ấy hắn cũng không thật sự làm chuyện đó, hắn không hy vọng nàng lại nhớ lại chuyện giường chiếu tồi tệ như vậy.

Cho nên hắn hạ quyết tâm, cho dù hôm nay có đau đến tê dại cũng phải hoàn thành chuyện đó.

Tuy nhiên vừa định hôn, Triệu Khương Lan liền tránh sang một bên… Vẻ mặt nàng có chút lạnh lùng, không còn giống như những lúc trước.

Hắn sửng sốt, ngón tay vuốt ve khuôn mặt của nàng: “Không được sao?”.

Triệu Khương Lan có chút khó xử, nhìn hắn: “Ta, ta cảm thấy sợ. Lần trước, ta đã đau suốt một đêm, còn bị ốm trong một thời gian dài”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play