Sự do dự này rơi vào trong mắt người Định Sơn Hầu phủ, trong lòng bọn họ càng chắc chắn.

Thần vương phi chắc chắn không so được với Trắc phi, nếu không vì sao bọn hạ nhân đều nhìn mặt Trắc phi để làm.

Thần sắc của quản sự càng lộ ra vẻ lười nhác, như là vì cảm tạ Thẩm Hi Nguyệt cho chỗ dựa, liền dựa vào lời nàng ta vừa nói, truy vấn Triệu Khương Lan. “Vương phi, với công tử nhà chúng ta, tuy rằng thiếp thất không bằng địa vị cao quý của chính thê, nhưng có thể sánh ngang sự sủng ái với chính thể. Nếu Hồng Mai cô nương tiến vào Hầu phủ, hắn nhất định sẽ đặt người trong lòng, đau tận tâm can, thiếu phu nhân chúng ta cũng không có loại đãi ngộ này đâu. Đồng dạng đạo lý, tiểu nhân cũng xin khuyên vương phi, tội gì phải đối nghịch với Trắc phi, nếu Thần vương điện hạ càng coi trọng người bên ngoài, nhìn lại thì không bằng bản thân chịu thiệt”

Triệu Khương Lan nằm chặt nắm đấm, vừa chuẩn bị động thủ với bọn hạ nhân không nghe lời. Ngoài cửa bỗng nhiên có người mở miệng, lạnh lùng nhổ ra hai chữ: “Lớn mất!”

Nàng ngẩng đầu, Mộ Dung Bắc Uyên đã trở về phủ. Người Định Sơn Hầu phủ vừa nhìn thấy Mộ Dung Bắc

Uyên tức thì cười nở hoa, vội vàng hướng vấn an hắn: “Tham kiến Thần vương điện hạ.”

Mộ Dung Bắc Uyên nhớ rõ ông ta, lạnh nhạt nhìn qua đống sinh lễ, trầm giọng hỏi: “Các ngươi là người Định Sơn Hầu phủ? Tới làm cái gì?”

“Tiểu công tử chúng ta đều muốn nạp Hồng Mai cô nương của quý phủ làm thiếp, cố ý để tiểu nhân đến đến cầu thân.”

Hắn nhíu mày, sao chưa từng nghe nói tiểu Hầu gia xuất hiện cùng Hồng Mai, chẳng lẽ ngày đó làm khách là coi trọng Hồng Mai?

Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thoáng qua sắc mặt Triệu Khương Lan, chỉ thấy nàng hạ mắt, sắc mặt ngưng trọng, cực kỳ không vui.

Lại nghĩ tới lời nói vừa rồi hắn nghe được khi bước vào cửa, tên kia nói cái gì, hoàn toàn không hiểu gì cả. “Ý của vương phi thì sao?”

Triệu Khương Lan lên tiếng từ chối: “Nô tì không đồng ý, Hồng Mai hoàn toàn không có loại ý nghĩ kia với tiểu Hầu gia, nếu như vương gia nhất định phải ép buộc thì dù nô tì có phải làm loạn ở Hầu phủ cũng sẽ không chấp nhận hôn sự này.”

Mộ Dung Bắc Uyên thở dài: “Bổn vương nói muốn cưỡng ép gả Hồng Mai lúc nào, nàng không đồng ý, vậy không đáp ứng là được.”

Thẩm Hi Nguyệt không cam lòng cắn môi một cái.

Nàng ta tiến lên một bước khuyên nhủ: “Vương gia không biết, vừa rồi vị quản sự này nói tiểu Hầu gia và Hồng Mai là tình đầu ý hợp. Ngày ấy thiếp thân ở Hầu phủ vô tình thấy Hồng Mai suýt ngã sấp xuống thì được tiểu Hầu gia đỡ nàng, nghe nói hai người bọn họ còn lén lút gặp nhau mấy lần.”

“Có chuyện này?” Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy kỳ quái, theo bản năng nhìn về phía Triệu Khương Lan.

Quản sự lại tưởng rằng có hi vọng, vội vàng trả lời: “Đúng vậy vương gia, hôm qua Hồng Mai cô nương còn sai người hẹn gặp mặt công tử chúng ta. Công tử dùng lễ đi câu thiếp thất đã là cực kỳ trịnh trọng rồi, nếu việc này thành, nhất định là Định Sơn Hầu phủ và Thần vương phủ sẽ càng thêm thân thiết. Với vương gia là có lợi vô hại.”

Mộ Dung Bắc Uyên cũng không trả lời, Triệu Khương Lan lại lẳng lặng yên nhìn Thẩm Hi Nguyệt. “Hồng Mai và tiểu Hầu gia gặp riêng, ngươi có chứng cứ không?”

Thẩm Hi Nguyệt sững sờ: “Cái gì”

“Ta hỏi người có chứng có hay không, không có chứng cớ, dùng thanh danh của nữ nhi đi bịa chuyện, ngươi có rắp tâm gì?”

“Vương phi, thiếp thân không phải là cố ý nói, chỉ là nghe vị quản sự này nói mới…”

“Nếu hắn đã muốn bức hôn thì hiển nhiên sẽ nói bậy bạ, nhưng người chỉ dựa vào một ngoại nhân mà phụ họa theo. Trắc phi, nếu bổn cung cũng nói với mọi người rằng ngươi đi gặp riêng với một nam nhân bên ngoài, ngày đêm không trở về nhà, chàng chàng thiếp thiếp, có phải cũng là sự thật hay không!”

Thẩm Hi Nguyệt bị nàng nói đỏ bừng mắt, cực kỳ oan ức nhìn Mộ Dung Bắc Uyên. “Vương gia, thiếp thân đều chỉ là vì tương lai Hồng Mai mà suy nghĩ. Vì sao đến miệng vương phi lại thành ác ý hãm hại rồi. Thiếp thân thật sự oan uổng.”

Mộ Dung Bắc Uyên không nhìn nàng ta nữa, chỉ nói với người Định Sơn Hầu phủ: “Trong vương phủ, loại chuyện này luôn luôn là vương phi định đoạt. Nếu như nàng không đồng ý, bổn vương chỉ biết tôn trọng ý kiến của nàng. Mời các vị quay về, kính xin tiểu Hầu gia tìm người khác kết đối. “A đúng, các ngươi trở về cũng báo cho tiểu Hầu gia biết một tiếng, theo lễ pháp của vương triều, dù là hoàng thất hay là hộ gia đình bình thường đều cần tôn trọng nữ nhận đã là vợ mình. Tiểu Hầu gia đã vì dòng họ thì cũng nên thủ lễ mới phải.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play