Mộ Dung Bắc Uyên cau mày, cuối cùng cũng đồng ý.

Đêm đó, hắn bị Triệu Khương Lan ép đến Lạc Hương các.

Thẩm Hi Nguyệt vốn đè nén một bụng oán khí, khi nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên dường như đã tan biến hết.

Nàng ta thân mật khoác tay Mộ Dung Bắc Uyên: “Vương gia, cuối cùng ngài cũng đến tìm thiếp thân rồi.

Thiếp thân thấy cả ngày nay ngài không đến, còn tưởng ngài không muốn gặp ta nữa.

“Sao lại có thể”

Thần sắc Mộ Dung Bắc Uyên nhân nhạt, lặng lẽ kéo tay nàng ta ra.

Tuyết nhi vẫn luôn thích Mộ Dung Bắc Uyên, lúc này nhẹ nhàng cọ bên chân hắn.

Mộ Dung Bắc Uyên ôm mèo vào lòng, đến gần ngửi thử, quả nhiên có một mùi hương không rõ ràng.

Ngoài mặt hắn không thể hiện, ngón tay thuận theo vuốt lông mèo, dường như không vội lên tiếng.

Thẩm Hi Nguyệt thấy hắn không nói chuyện, trong lòng có chút thấp thỏm.

Nàng ta thật sự không nhịn được hỏi: “Vương gia, nghe nói ngài đã đánh chết An công công, ông ta đã phạm lỗi gì sao?”

Mộ Dung Bắc Uyên cuối cùng cũng ngẩng đầu.

Trong mát đen như mực của hãn yên tỉnh nhìn nàng ta, dường như có vài phần lười biếng, nhưng trong sự lười biếng lại lộ ra vẻ sắc bén.

Trong lòng Thẩm Hi Nguyệt kinh hoảng.

“Ông ta đã nói lời đại bất kính với vương phi, vừa khéo bị bổn vương nghe thấy.

Cho nên...ông †a đáng chết”

Thẩm Hi Nguyệt cảm thấy cổ họng khô khốc, rất lâu sau mới nghẹn ra một câu: “Không biết An công công đã nói gì chọc ngài tức giận như vậy.”

“Đương nhiên không phải lời gì dễ nghe, bổn vương không muốn nhắc lại, sau này cũng không hi vọng nghe thấy từ miệng người khác.

Trắc phi, bổn vương đã cho nàng mặt mũi rồi”

Hắn tùy ý mỉm cười, nụ cười này lại hiện rõ vẻ cực kỳ nguy hiểm: “Nếu không, ngay cả toàn thây ông ta cũng không xứng."

ác mặt Thâm Hi Nguyệt khẽ biên, không nói được câu nào.

“Được rồi, thời gian không còn sớm, bổn vương phải về nghỉ ngơi, ngày mai lại đến thăm nàng”

Mấy chữ cuối, khi hắn nói dường như có chút hận ý kỳ lạ.

Ánh mắt hắn chăm chú nhìn nữ tử đã quen biết nhiều năm này, dường như vấn giống hệt như bao nhiêu năm qua.

Lúc nói chuyện với nàng ta, mày mắt khẽ cong, nhu tình như nước.

Nhưng nhìn kỹ lại, sẽ có thể phát hiện đáy mắt hắn là sự lạnh lẽo sâu không thấy đáy.

“À đúng rồi, qua mấy hôm nữa Định Sơn Hầu thiết yến, nàng đi cùng bổn vương”

Thẩm Hi Nguyệt nghe thấy câu này mới miễn cưỡng thở phào.

Vừa rồi nhất định là ảo giác của nàng ta, nàng †a quá căng thẳng nên mới sợ hãi như vậy.

Mộ Dung Bắc Uyên tuyệt đối sẽ không có không thích nàng ta, nàng ta là ân nhân cứu mạng hắn màt Thêm vào độc tình, Triệu Khương Lan lấy gì so sánh với nàng ta.

Hắn còn muốn đưa nàng ta đi dự yến, xem ra chuyện An công công không liên lụy đến nàng ta, vậy nàng ta yên tâm rồi! Đợi Mộ Dung Bắc Uyên đi, Thẩm Hi Nguyệt khôi phục lại thân sắc ngạo mạn.

Nàng ta nói với Khê Hà: “Đi, chọn bộ y phục xinh đẹp, ta phải đi dự yến với vương gia, không thể làm ngài mất mặt được”

Nhất là nữ nhân kia cũng sẽ đi, nàng ta nhất định phải áp chế nổi bật của Triệu Khương Lan! Rât nhanh, đã đến ngày đi phụ Định Sơn Hâu dự yến.

Như Thẩm Hi Nguyệt dự đoán, Triệu Khương Lan vẫn mặc rất đơn giản, trên người chỉ mặc áo khoác hoa nhỏ màu trắng xanh, trên búi tóc cài một cây trâm ngọc phỉ thúy, chẳng có chút quý phái của vương phi gì cả.

Nữ nhân như vậy quá nhạt nhẽo, lấy cái gì tranh với nàng ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play