La Kiều Oanh đạp mạnh cho hắn một cái: “Câm miệng đi! Ai có chuyện hả, có biết nói chuyện hay không vậy?”
“Bậy bậy, phu nhân không nên tức giận, là do ta lỡ lời.”
Mộ Dung Bắc Uyên Nhin hắn còn đang ở trước mặt mình mà ân ân ái ái càng thêm không có kiên nhẫn.
“Lão lục, đệ đủ rồi. Ta không muốn thành thân với quận chúa Minh Châu, bây giờ là đang bị ép buộc, phụ hoàng đã ép ta phải cưới nàng ta, nếu không sẽ giết chết một người vô cùng quan trọng với ta.”
Mộ Dung Bắc Tô lập tức nảy lên: “Ai mà có thể quan trọng đến nỗi làm cho phụ hoàng uy hiếp được huynh.”
Trước đó vài ngày là ngày giỗ của phụ thân La Kiều Oanh, người nhà họ La theo thường lệ muốn lên núi ở lại trong miếu nửa tháng đầu.
Năm nay Mộ Dung Bắc Tô chủ động muốn đi cùng vì thế nên tối qua mới vừa về lại kinh thành.
Kết quả khi vào triều đã nghe một đám người chúc mừng Hạ Chiêu Vương, sau khi nghe ngóng được thì lập tức bối rối, bèn lôi La Kiều Oanh tìm tới cửa.
Thế nhưng nếu mà hắn nghe ngóng kĩ hơn một chút thì sẽ nghe thấy cái tên “Triệu Minh” này.
Năm đó lúc Triệu Khương Lan dẫn theo hắn vùng vẫy trong lâu Yên Vũ gặp được Hồng Vân chính là dùng cái tên giả Triệu Minh.
Triệu Minh, chính là tứ tẩu thân yêu của hắn đó!
Mộ Dung Bắc Uyên biết, chỉ cần sau khi Mộ Dung Bắc Tô nghe ngóng cẩn thận lại là sẽ nhận ra chỗ không bình thường.
Sự tin tưởng của hắn dành cho người đệ đệ này cũng không thấp hơn Mộ Dung Bắc Hải, cũng biết cho dù bây giờ không nói để cho sau khi Mộ Dung Bắc Tô tự mình tìm ra sự thật sẽ lại càng không ổn.
Mộ Dung Bắc Uyên bèn nói thẳng ra: “Phụ hoàng lấy tính mạng của Triệu Minh để uy hiếp ta.”
“Triệu Minh? Triệu Minh gì… chờ một chút, Triệu Minh không phải là cái tên giả mà tứ tẩu đã từng sử dụng sao? Bên cạnh huynh còn có một người khác cùng tên cùng họ mà còn rất quan trọng với huynh nữa à?”
Hai người La Kiều Oanh và Mộ Dung Bắc Tô mắt to nhìn mắt nhỏ, lại lần nữa cùng nhau nhìn về phía Mộ Dung Bắc Uyên.
“Không phải như ta nghĩ chứ?”
“Đúng là như đệ nghĩ đó. Triệu Minh chính là Triệu Khương Lan. Lẽ nào đệ chưa từng nghe nói có một quân y đi theo ta giải quyết dịch bệnh ở phía Nam sao?”
Mộ Dung Bắc Tô sợ đến nỗi không khép được mồm: “Đùa gì thế chứ, quân y đi theo kia là Triệu Minh sao? Là tứ tẩu sao? Vậy hoàng hậu Vinh Dương là ai?”
Mộ Dung Bắc Uyên nói hết những chuyện xảy ra ở Vinh Dương cho bọn họ biết làm Mộ Dung Bắc Uyên sợ tới ngây người.
La Kiều Oanh cũng ngây ra trong nháy mắt: “Nếu mà ca của ta biết, sẽ không bị điên luôn chứ.”
“La tướng quân ở Giang Nam không nhận ra nàng ấy là vương phi, vì thế nên phải giữ bí mật.”
La Kiều Oanh liên tục đồng ý.
Mộ Dung Bắc Uyên lại như nghĩ đến điều gì, nhìn về phía Mộ Dung Bắc Tô.
“Lão lục, vừa lúc có chuyện ta cần đệ giúp đỡ!”
“Chuyện gì?”
“Ngày ta với quận chúa Minh Châu thành hôn, đệ giúp thay ta đi đón kiệu hoa đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT