“Lại gặp phải Liên thị, bà ta muốn tìm thái y để khám bệnh cho Mộ Dung Bắc Quý, ta bèn giới thiệu cho bà ta một lão thái y đã cáo lão.”

Triệu An Linh ngẩng phắt đầu: “Có phải bệnh của Mộ Dung Bắc Quý lại tái phát rồi không?”

“Xem ra nàng quả thật có biết chuyện này.”

Triệu An Linh nặng nề gật đầu: “Khi ấy ta ở trong đông cung, tình cờ phát hiện ra. Tình trạng của Mộ Dung Băc Quý vô cùng nghiêm trọng, cần phải dùng thuốc mới có thể ngủ, nhưng phương thuốc mà thái y kê lại có tác dụng phụ, dễ khiến hắn mất đi thị lực.”

“Lần này hắn lại không nhìn được, lão thái y đắp thuốc cho hắn, cần vài ngày mới có thể hồi phục. Còn bệnh trầm cảm thì vẫn chưa có cách chữa.”

Quay về từ đại lý tự, đầu Triệu An Linh vẫn nghĩ mãi về chuyện mà Nghiêm Chính nói với nàng.

Nàng biết Liên thị là người dễ bồn chồn mỗi khi gặp chuyện, rốt cuộc vẫn không yên lòng.

Thế nên Triệu An Linh thở dài sai người đánh xe ngựa đi một chuyến tới nơi Liên thị ở để an ủi bà vài câu.

Quả nhiên, vừa vào cửa Triệu An Linh đã thấy Liên thị thở dài.

Nhìn thấy Triệu An Linh, Liên Vãn Tình liền đứng ngay dậy: “An Linh, sao ngươi lại đến đây?”

“Tình cờ biết được bệnh tình của Mộ Dung Bắc Quý, ta có hơi lo người không lo liệu được hết, nên đặc biệt đến thăm xem có gì cần giúp đỡ.”

Liên Vãn Tình đỏ mắt: “Ngươi có lòng rồi, Quý nhi trước đây làm ra chuyện có lỗi với ngươi, ngươi vẫn đối xử chân thành như vậy, ta quả thật…”

“Phu nhân xin đừng nói vậy, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, dù cho chúng ta không còn là phu thê thì ta cũng không muốn Mộ Dung Bắc Quý lâm vào bước đường này.”

Nàng lệnh cho người dâng lên thuốc bổ: “Những món này đều được lấy từ tiệm thuốc, rất có lợi cho mắt.

Người có thể cho Mộ Dung Bắc Quý dùng hàng ngày, chưa biết chừng sẽ có tác dụng.”

Triệu An Linh nghĩ nghĩ rồi lại nói thêm: “Nhưng người đừng nên nói chuyện ta tới cho Mộ Dung Bắc Quý, không hắn lại không vui, khiến bệnh nặng thêm.”

Nàng vừa dứt lời thì một tiểu tư tức giận đùng đùng bước từ cửa vào.

“Phu nhân, xin thứ lỗi. Tính tình của thiếu gia tiểu nhân không chịu nổi nữa, tiểu nhân không định làm ở phủ của người nữa, phu nhân thuê người mà có thể chịu được cái tính ấy ý, tiền công mấy ngày nay tiểu nhân cũng không cần nữa!”

Liên Vãn Tình giật mình: “Chuyện này là sao? Ngươi không thể thông cảm một chút sao, nó là người bệnh, đột nhiên không nhìn được tính tình mới nóng nảy, đợi nó hồi phục rồi chuyện đâu lại có đó.”

“Thêm một ngày nữa cũng không được, tiểu nhân không chịu nổi nữa rồi. Cáo từ!”

Người hầu của phủ này không phải bán thân mà đến.

Một bản khế ước bán thân của người hầu thường vô cùng đắt đỏ, Liên Vãn Tình vì không muốn sống trong cảnh eo hẹp nên đều thuê người hầu thời vụ.

Ai ngờ đối phương làm chưa được mấy ngày đã muốn bỏ, bà ta lại phát sầu, ôm ngực lắc đầu.

“Tính tình này của Quý nhi, ta hết cách rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play