Trong phủ Triệu, Triệu Anh Linh nghe nói căn nhà vừa đúng một vạn lượng, không kìm nổi mà hỏi: “Có phải huynh nhúng tay vào không? Lẽ nào một vị Nghiêm đại nhân trước nay công tư phân minh bây giờ đã vì tình riêng mà làm chuyện bất hợp pháp rồi sao?”

Nghiêm Chính bất đắc dĩ nhìn nàng ta: “Đó là vì những căn nhà này đều thuộc về Triều Đình, mua bán cần phải bẩm báo Hoàng Thượng. Vì thế Hoàng Thượng đã đồng ý.”

“Vậy thì tốt, Hoàng Thượng không tính toán thì quá tốt rồi, nếu không ta vẫn còn lo lắng.”

Nàng ta nói xong, cười tủm tỉm nhìn về phía hắn: “Nghiêm Chính, cảm ơn huynh. Trước đây Mộ Dung Bắc Quý đối với huynh vô lễ như vậy, huynh không trả thù đã là rất khách sáo rồi. Còn vì bọn họ mà làm nhiều việc như vậy, huynh đúng là một người tốt!”

Ánh mắt Nghiêm Chính dịu đi: “Vậy Triệu nhị tiểu thư đã vui lên chưa?”

Triệu An Linh gật đầu mạnh.

Góc miệng hắn ta nhếch lên: “Nghiêm mỗ thỉnh cầu là để người mình yêu có thể vui vẻ.”

Nàng ta thẹn thùng quay mặt đi, chuyển chủ đề nói: “Thật sự không biết Giang Nam thế nào, Thần vương còn đang đóng giữ ở đó, ngài ấy không xảy ra chuyện gì mới được.”

Cũng không lạ khi Triệu An Linh lo lắng, từ khi dịch bệnh bùng phát, hàng vạn người đã mất đi tính mạng.

“Nếu tỷ tỷ của ta vẫn ở Thịnh Khang thì tốt. Tỷ ấy tài giỏi như vậy, nhất định sẽ có cách cứu mấy người đó. Còn có thể cùng Thần vương kề vai sát cánh chiếu đấu… đáng tiếc, tỷ ấy đã là Hoàng Hậu của vương triều Vinh Dương rồi, chắc sẽ mãi mãi không quay lại nữa rồi.”

Nói đến đây, nàng ta càng buồn hơn.

“Tỷ tỷ của ta là hoàng hậu một nước, tai mắt tinh tường, dịch bệnh ở Thịnh Khang chắc tỷ ấy cũng đã biết. Sợ là bây giờ tỷ ấy đang mất ăn mất ngủ ở một đất nước khác rồi.”

Nghiêm Chính nhìn ra cửa sổ, nhẹ nhàng nói: “Tất cả mọi người đều đang cố gắng, dần dần sẽ tốt thôi.”

Hiện tại ở làng Phong Lam, Triệu Khương Lan đang thử viết một phương thuốc mới.

Một số người bệnh nhẹ uống xong phương thuốc trước đây thì đã có chuyển biến tốt, nhưng những người bệnh nặng lại không có chút chuyển biến gì.

Trong những ngày này, hầu như ngày nào cũng có người chết.

Chỉ là Mộ Dung Bắc Uyên cho người mang tới một bức thư, bên trong căn dặn, hắn đã cho người đào mộ để chôn xác chết, phát hiện ở xung quanh có rất nhiều xác chuột chết.

Hơn nữa, những người thân của bệnh nhân trong thành có vết tích của chuột bệnh gây ra.

Vì vậy hắn đoán rằng rất có khả năng nguyên nhân liên quan đến chuột bệnh. Để bảo đảm an toàn, Mộ Dung Bắc Uyên đã cho người vào thành dùng độc giết hết tất cả các loại chuột.

Triệu Khương Lan, nếu là dịch hạch thì rất có khả năng.

Nàng ta muốn điều chỉnh một phương thuốc phù hợp hơn.

Nhưng sau những ngày mệt mỏi, cả người nàng ta đều nặng nề, đầu óc không còn tỉnh táo.

Đang thắp đèn thức đêm, đột nhiên họng của nàng ta khô khốc, không nhịn được ho vài tiếng.

Triệu Khương Lan muốn đứng dậy rót ly nước, nhưng thân mình lại nghiêng ngả tới suýt ngã.

Tiếp theo đó là cảm giác buồn nôn không thể nào khống chế được, cô vội vàng chạy tới bên cạnh ống đựng đờm nôn ra.

Ho khan, nôn mửa…

Triệu Khương Lam ngẩn người, sờ tay lên trán.

Nhưng nhiệt độ tay với đầu của nàng ta không có khác biệt nhiều, rất khó có thể biết có nóng hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play