Ta thấy ngài có vẻ là một người có tài văn chương, hơn nữa đứa nhỏ này các ngài ít nhiều cũng đã chăm sóc, nếu không thì không biết sống chết thế nào. Nếu ngài không chê thì hãy đặt cho đứa bé một cái tên.”

Triệu Khương Lan sửng sốt: “Ta sao?”

“Đúng vậy! Nếu về sau nó có thể vừa thông minh vừa có bản lĩnh như ngài, ta và cha đứa bé sẽ rất vui mừng.”

Nhìn thái độ chân thành của đối phương, Triệu Khương Lan không nỡ từ chối.

Nàng nhớ tới những lời Mộ Dung Bắc Uyên viết cho nàng trong bức thư.

Bức thư này vẫn còn nằm trong vạt áo của nàng.

Hắn nói: “Ngày sau gặp lại.”

Đối với mọi người, có thể bình an trở về từ nơi này, mới chính là “ngày sau”

tốt đẹp nhất.

Triệu Khương Lan mở miệng: “Nếu không, gọi đứa bé là “Giai Ninh” đi.”

“Giai Ninh? Được, rất dễ nghe! Nhà chồng ta họ Phùng, Phùng Giai Ninh, rất hay!”

Chỉ mong tất cả những điều tốt đẹp nhất sẽ đến.

Kinh thành, hoàng cung Thịnh Khang.

Chiêu Vũ đế cau mày nhìn tấu chương chồng chất trên bàn.

Quân bình định và quân đội Thiết Ngô đại thắng, vốn là chuyện vui.

Không ngờ trận chiến vừa kết thúc lại có bệnh dịch bùng lên.

Hắn nghĩ đến việc bệnh dịch làm chết nhiều người như vậy, trong lòng phát lạnh.

“Cần đảm bảo nguồn cung nhu yếu phẩm vào Giang Nam, phân chia trên cả nước.”

Chiêu Vũ đế nghĩ tới Mộ Dung Bắc Uyên đang ở nơi này, làm sao có yên tâm được.

Hắn lập tức hạ lệnh cho Mộ Dung Bắc Uyên, không được chậm trễ.

Bệnh dịch bùng phát trên quy mô lớn như vậy, không biết sẽ kéo dài bao lâu.

Mộ Dung Bắc Uyên là hoàng từ mà hắn coi trọng, có thể ở bất cứ đâu làm chủ tình hình, nhưng mà Chiêu Vũ đế không dám mạo hiểm.

Nhìn thấy Chiêu Vũ đế lo lắng, quan lại phía dưới liền đề nghị hắn chọn ngày lành đi núi Long Nha cầu phúc.

Nơi gọi là “núi Long Nha”

chính là tên ngọn núi ở ngoại ô kinh thành mà tổ tiên đặt ra khi vừa lập quốc.

Bởi vì tổ tiên có một bảo đao tên là “Long Nha”, nghe nói có thể trừ yêu, trừ tà, làm kinh sợ bốn phương.

Ngọn núi nằm ở phía đông kinh thành, tương truyền rằng làn khói tím của đế vương sẽ bay lên từ phía đông.

Lấy Long Nha chấn, có thể tránh được thiên tai.

Chiêu Vũ đế đương nhiên không phản đối, tâm hắn ta vốn hướng về Giang Nam, vô cùng lo lắng cho an nguy của Mộ Dung Bắc Uyên, các tướng sĩ và nhân dân, lập tức làm lễ tính ngày đẹp để lên đường.

Rất nhanh đã quyết định lên núi Long Nha vào ngày rằm để tế trời, cầu thần linh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play