Vui thích đã lâu chưa được nếm trải khiến cho thể xác và tinh thần cả hai người sung sướng, ngày hôm sau tỉnh dậy đều sảng khoái tinh thần.

Sau khi Mộ Dung Bắc Uyên tỉnh dậy đã nghe thấy thám tử đến báo cáo, nói rằng trên đường đi quân đội của thủy quân Đông Nam đã mở rộng ước chừng ba mươi hai nghìn người.

Hóa ra Liên Tư Thành đã cho năm mươi nghìn người xuất phát, lại phân ba mươi nghìn người đi bổ vây quân Thiết Ngô.

Không ngờ được con đường này, lại khiến cho quân số còn sót lại hơn hai mươi nghìn người tăng lên gần một nửa.

Vẻ mặt Mộ Dung Bắc Uyên nghiêm trọng: “Bây giờ chúng đã đến đâu rồi, đã dựng doanh trại rồi?”

“Đã dựng trại, ở Bái Hành Quan.”

Bái Hành Quan là một trong những cửa ải gần Thanh Châu nhất, địa thế phức tạp.

Bọn chúng lựa chọn nơi đó, chắc hẳn là vì ở đó dễ dàng tấn công và phòng ngự.

“Chủ tướng dẫn quân là ai?”

“Một trong những phó soái được Liên Tư Thành coi trọng nhất, Ngụy An.”

Mộ Dung Bắc Uyên gõ bàn: “Gọi Tần Mạnh Phi và Diêu Hoàng Đình đến đây.”

Rất nhanh, hai tướng quân đã đến, Mộ Dung Bắc Uyên nói tình hình cho hai người họ.

“Nếu ba mươi nghìn người đã đóng quân ở Bái Hành Quan, ắt hẳn rất nhanh sẽ hành động. Bái Hành Quan cách chúng ta rất gần, nếu như đối phương muốn thám thính tin tức quân đội ta thì cũng dễ như trở bàn tay. Theo như bổn vương thấy, rất có khả năng bọn chúng sẽ đợi sau khi Liên Tư Thành phát động tiến công trên đường thủy một lượt, đa số binh sĩ của ta sẽ đến mặt sông ứng chiến. Bọn chúng có thể nhân cơ hội đó, quét sạch doanh trại của quân ta, vậy nên san bằng bọn chúng là chuyện vô cùng cấp bách.”

Tần Mạnh Phi và Diêu Hoàng Đình gật đầu đồng ý: “Điện hạ, thực ra tình huống tốt nhất chính là có thể dụ ba mươi nghìn người đó về phe chúng ta. Nhưng mà người dẫn quân lại cứ phải là Ngụy An, tình hình đã khó giải quyết hơn nhiều rồi.”

“Người này có gì đặc biệt?”

“Ngụy An vốn dĩ là văn sĩ từ thư viện Dụ Hòa, được coi là học trò của Trữ quốc công. Sau này, vì thích đọc binh thư, nửa đường bỏ bút tòng quân làm võ tướng. Hắn ta được một tay Liên Tư Thành nâng đỡ, được nhà họ Liên chăm sóc tận tâm, bởi vậy trung thành đến chết với Liên Tư Thành. Cho dù các phó tướng khác có thể thay lòng, Ngụy An tuyệt đối sẽ không phản bội Liên Tư Thành.”

Mộ Dung Bắc Uyên vuốt cằm: “Biết rồi, thực ra cũng không cần gấp gáp quá. Hai người thu dọn đi, chuẩn bị xuất phát, đi gặp mặt tên Ngụy An kia một chút!”

“Tuân lệnh!”

Nhận được mệnh lệnh của Mộ Dung Bắc Uyên, Tần Mạnh Phi và Diêu Hoàng Đình dẫn theo thuộc hạ chuẩn bị dời đi.

Bọn họ vẫn mặc quân phục của thủy quân Đông Nam, Triệu Khương Lan nhìn thấy được, có hơi đăm chiêu.

“Thiếp muốn đi cùng hai vị tướng quân.”

Mộ Dung Bắc Uyên sửng sốt: “Tại sao?”

“Thiếp cũng có một cách… mặc dù chúng ta có thể cho vài nghìn người trà trộn vào trong quân địch, nhưng nếu như thật sự đánh trận, nhỡ đâu sắp xếp không thỏa đáng, chưa chắc có thể phát huy tác dụng hay không. Nhưng mà nếu như khiến cho sức chiến đấu của cả quân địch giảm xuống, vậy thì là ổn thỏa nhất.”

“Ý nàng là gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play