Nằm trên giường, nàng ta trằn trọc mãi không ngủ được.

Khuôn mặt của Lý Mặc lại hiện lên trong tâm trí nàng ta, lòng nàng ta khắc khoải.

Hoắc Hoa Quý hơi giận dỗi ngồi dậy và dụi mặt.

“Mình làm sao vậy, luôn nghĩ đến bệ hạ làm gì chứ?” Nàng ta tự hỏi tự trả lời, vài giây sau lại thở dài: “Có lẽ cảm thấy ngài ấy cũng rất đáng thương”

Bởi vì làm như thế nào cũng không ngủ được, Hoặc Hoa Quý ngồi dậy bắt đầu luyện chữ.

Nàng ta trải ra cuốn sách chép của Triệu Khương Lan tiếp tục dựa theo viết.

Nhưng cứ viết lại viết ra hai chữ tên của bệ hạ là “Lý Mặc”.

Hoắc Họa Quý mí mắt giật giật, đầu bút rung lên, nhòe nhoẹt. Nàng ta hoảng sợ vò tờ giấy thành cục tròn, thậm chí lòng cắn rứt xé nó ra từng mảnh.

“Làm sao có thể chứ? Mình điên rồi sao?”

Lại nằm thấp thỏm, Hoắc Hoa Quý ngủ rất trằn trọc cả đêm.

Ngày hôm sau tỉnh lại, tinh thần của nàng ta có chút không tốt.

Cẩn Thư nhìn thấy nàng ta, nghĩ rằng nàng ta không được khỏe, vì vậy cần nghỉ ngơi nhiều hơn không phải làm gì cả.

Lúc Lý Mặc đến ăn tối, Hoắc Hoa Quý thậm chí còn bối rối khi nhìn thấy hắn ta.

Dường như có một cảm giác kỳ lạ nào đó, nàng ta không thể kìm nén được.

Nàng ta lấy thức ăn và vô tình gắp thức ăn đầy bát của Lý Mặc.

Lý Mặc liếc nàng ta một cái: “Ngươi định cho trẫm ăn no đến chết sao?”

Hoắc Hoa Quý giật mình vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi bệ hạ, nô tỳ không cố ý.

“Ta còn tưởng rằng ngươi đã tiến bộ, không ngờ lại ngốc đến như vậy!”

Mặc dù Lý Mặc khiển trách, nhưng hắn ta không nói chuyện khác nữa.

Hoắc Hoa Quý đã không còn sợ hãi như trước, mà nhìn hắn ta một cách cẩn thận.

Hắn ta nhìn thoáng qua một cái bánh ngọt nào đó trên bàn, trên mặt chợt cảm thấy có chút buồn lòng.

“Nàng ăn thử bánh cẩm hương này đi. Là do Lưu Kính làm. Bà ấy sẽ sớm xuất cung, sau này có thể không ăn được khẩu vị như vậy.”

Triệu Khương Lan nhướng mày: “Lưu Kính? Chẳng phải là bà Lưu ở trong ngự thiện của ngươi sao. Người thích ăn nhất là bánh ngọt do bà ấy làm? Sao đột nhiên bà ấy lại xuất khỏi cung?”

“Bà ấy tuổi cũng đã lớn, vì vậy bà ấy đến gặp ta để cầu xin, nói rằng bà ấy cảm thấy không còn nhiều thời gian và muốn trở về quê hương Khê Sơn. bà ấy không muốn ở lại Phượng Dương một mình khi mất. Người xưa luôn nói lá rụng về cội, vì vậy bà ấy luôn muốn quay lại nơi đã lớn lên, trẫm cũng hiểu được nên đồng ý với bà ấy”

“Thì ra là vậy”

Triệu Khương Lan hiếm khi gắp bánh lên và cắn một miếng.

Hương vị vẫn giống như nàng nhớ.

Lý Mặc chống cằm nhìn nàng: “Đôi khi trẫm tự hỏi mình tại sao mọi người xung quanh đều lần lượt rời đi. Nếu như ở trong cung điện rộng lớn này chỉ còn một mình trẫm cô đơn hiu quạnh. Thật may là nàng đã trở lại, nếu không thì trẫm nhất định sẽ đau buồn. Triệu Khương Lan đặt đũa xuống, lông mày và đôi mắt có chút né tránh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play