Hắn ta hung ác trừng mắt nhìn Bạch Chỉ Hương: “Liễu phi, gan của ngươi cũng to thật đấy! Trong cung này làm gì có Thần Vương phi, sợ là ngươi bị mù rồi đi. Ba chữ “Thần Vương phi” chính là đụng tới ranh giới của Lý Mặc.

Lúc này Triệu Khương Lan nhắc đến chính là để kích động hắn ta.

Đúng như dự đoán, Lý Mặc nổi trận lôi đình ngay lập tức.

Vẻ mặt Bạch Chỉ Hương đột nhiên thay đổi, bị doạ cho phải lùi lại sau: “Nhất định là Hoàng hậu nương nương nghe nhầm rồi, thần thiệp không dám bất kính”

“Nghe nhầm một câu, thì cũng không nghe nhầm tất cả chứ. Liều phi hỏi bổn cung, có phải là Thịnh Khang không có công chúa mới lấy Vương phi ra thật giả lẫn lộn vào thay thế, bổn cung đây không biết phải trả lời như thế nào. Không bằng để bệ hạ các người trả lời người đi, dù sao chú ý để bổn cung mạo danh công chúa, nếu như nhớ không sai, thì chính là hán ta đưa ra đó.”

Lý Mặc tức đến nheo mắt lại, vung tay ra một cái, và một cái tát vào mặt Bạch Chỉ Hương.

Cái bạt tai này khiến cho nàng ta ngơ ngác, vội vàng run lẩy bẩy quỳ xuống không dám lên tiếng.

Trải qua cảnh vừa rồi, Lý Mặc cũng bắt đầu chột dạ. Lời nói của Bạch Chỉ Hương ghê tởm như thế, chẳng trách khiến Triệu Khương Lan tức giận bảo thuộc hạ dạy bảo nàng ta.

Hắn ta vội vàng tìm cách cười nhận lỗi: “Thì ra nguyên nhân hậu quả là như thế, là trẫm không xem xét kỹ, oan uổng cho nàng.”

Triệu Khương Lan chỉ vào Mộ Dung Bắc Uyên: “Các người vô duyên vô cớ đánh người bên cạnh của ta một trận bản gỗ, món nợ này thì tính như thế nào đây?”

“Nàng muốn như thế nào, đều dựa theo lời nàng nói còn được sao?”

“Ngươi là Hoàng thượng, ta làm khó dễ ngươi cũng không hay. Nhưng nàng ta là Bạch Chỉ Hương, ta há có thể dễ dàng bỏ qua cho.

Triệu Khương Lan quay đầu hỏi Mộ Dung Bắc Uyên: “Vũ Tề, vừa nãy ngươi bị đánh bao nhiêu cái?”

Mộ Dung Bắc Uyên nhớ lại một chút, chắc là khoảng mười ba cái.

Nhưng hắn lại bình tĩnh tăng số lên: “Hai mươi cái”

“Được. Vậy ta cũng không cầu nhiều, trả gấp đôi là được. Bạch Chỉ Lan tự nhiên để người đánh người trong cung của ta hai mươi cái bản gỗ, ta lệnh người đánh nàng ta bốn mươi cái. không coi là quá phận chứ.

Bạch Chỉ Hương nghe thấy cả người nghiêng vẹo, vội vàng nắm lấy góc y phục của Lý Mặc.

“Bệ hạ, bốn mươi cái sẽ chết người đó, thần thiếp thân thể vốn yếu ớt, sao có thể chịu được cơ chứ.

Lý Mặc cũng có chút khó xử: “Hoàng hậu, nhiều quá rồi không. Không bằng cũng hai mươi cái được không?” Hắn ta lại liếc nhìn Mộ Dung Bắc Uyên một cái, trong lòng thầm nghĩ.

Trận đánh vừa nãy, hắn ta tự mình đếm, rõ ràng chưa đến mười lăm cái.

Tên tiểu thái giám này quá biết trợn mắt nói dối rồi đấy!

Triệu Khương Lan lạnh lùng liếc qua Bạch Chỉ Lan một cái: “Bổn cung cho ngươi hai lựa chọn. Một là, người chịu bốn mươi cái, sau này không được phép lại đến trước mặt bổn cung tìm chết nữa, chuyện này coi như bỏ qua. Hai là, chỉ chịu hai mươi cái, hai mươi cái kia thì dùng vị trí của ngươi trừ bỏ đi. Bổn cung thấy ngươi làm phi cũng không thành thật, không bằng vẫn là giáng xuống tần đi.”

Liễu phi chớp mắt một cái, suýt chút nữa thì tức đến mức ngất đi.

Nàng ta không dễ dàng gì mới có thể cầu khẩn Lý Mặc phong phi cho nàng ta, đây còn không phải là kết quả nhà họ Bạch ở trong triều cũng nỗ lực hay sao.

Bây giờ lại bị Triệu Khương Lan nhẹ nhàng giáng xuống, sau này có Triệu Khương Lan ở hậu cung, nàng ta càng đừng nghĩ đến trèo lên, đó là điều không thể!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play