Nhưng nàng ta thật sự không ngờ rằng, Lý Mặc sẽ không kiêng nể gì.

Vậy mà hao tốn bao tâm tư để đoạt vị Vương phi này về, còn sắc phong lên làm Hoàng hậu.

Khẩu khí này, nàng ta hả có thể nhìn được! Cái gì mà công chúa Nhã Lan, rõ ràng là thê tử nhà người ta.

Nữ nhân như thế này, dựa vào cái gì mà có thể làm Hoàng hậu của Vinh Dương, lại dựa vào cái gì mẫu nghi thiên hạ.

Cảm nhận được ánh mắt của Liễu phi nhìn mình mang theo ý hận, Triệu Khương Lan nhướng mày.

Nàng đương nhiên biết rõ, Liễu phi không thể nào không biết mình là người mà Lý Mặc mang về muốn sắc phong thành Hoàng hậu.

Cho dù nàng vẫn luôn không gặp người ngoài, nhưng trong cung là nơi giấu không nổi bí mật.

Giống như nữ nhân Liễu phi này, khẳng định là người thu nhận được tin tức nhanh nhất.

Bây giờ chẳng qua là cố tình nhắc nhở nàng, bản thân từng là Vương phi của người ta, còn làm Hoàng hậu Vinh Dương, là hành vi mất mặt trơ trển mà thôi.

Triệu Khương Lan không để ý chút nào, dù sao trong lòng của nàng, nàng luôn là Thần Vương phi.

Cho nên nàng dứt khoát hỏi ngược lại: “Là bệ hạ các người cứ muốn mời bổn cung đến làm khách, Liễu phi có chuyện gì sao?”

Liễu phi quả thực là muốn chọc tức cười. Làm khách?

Nữ nhân này vậy mà nói nàng ta đến làm khách, nàng ta thật sự cho là mình dễ lừa gạt sao.

“Vương phi làm khách ở đâu, nghe nói người trực tiếp vào trong Vị Ương cung ở. Nhưng lạ thật, nơi đó không phải là chỗ ở của Hoàng hậu tương lai sao? Rõ ràng người bệ hạ sắp lấy, là công chúa Nhã Lan của Thịnh Khang, sao đang yên đang lành lại biến thành Vương phi của một nước rồi? Chắc không phải là Thịnh Khang không có công chúa, muốn bắt Vương phi đến thế chỗ sao?”

Trong mắt Mộ Dung Bắc Uyên lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, Triệu Khương Lan lại giận tím mặt.

“Bạch Chỉ Hương, lời này của ngươi không phải nên đi hỏi bệ hạ tốt của ngươi sao, bổn cung thân là Vương phi của Thịnh Khang, lại bị hắn ta cưỡng ép ở lại Phượng Dương, cách làm như thế này, không sợ người thiên hạ khinh thường hay sao?” Nghe lần trước ngươi nói, ngươi là phi tần có địa vị cao nhất trong cung này trừ Hoàng hậu ra, nói như vậy lời của ngươi trước mặt bệ hạ, cũng có mấy phần trọng lượng nhỉ. Không bằng ngươi thay bổn cung nói đi, có lẽ bệ hạ sẽ nghe lời ngươi, không dây dưa với bổn cung nữa thì sao.”

Liễu phi sao có thể dám đem những oán trách này nói trước mắt hắn ta chứ. Lúc trước nàng ta có chút bất kính với Triệu Khương

Lan, Lý Mặc cũng đã cảnh cáo nàng ta rồi.

Nếu như để hắn ta biết nàng ta lại không phục đi gây chuyện với Triệu Khương Lan, nói không chừng sẽ nổi trận lôi đình, trực tiếp hạ phi vị của nàng ta xuống.

Liễu phi chỉ đành kiên trì cười mỉa một tiếng: “Đến bây giờ đã tuyên bố với bên ngoài là phải nghênh đón tân hậu rồi, nếu như ta đi khuyên bệ hạ, khuyên hắn đưa người trở về, suy cho cùng thì vẫn không dễ ăn nói với người ngoài. Mà thôi, chuyện đã đến bước này rồi, ai cũng không tưởng tượng được. Cũng chẳng trách mấy ngày này cửa Vị Ương cung đóng chặt, không gặp khách lạ. Chắc hẳn trong lòng Vương phi cũng tự thấy hổ thẹn, không có mặt mũi nào để người khác nhìn thấy dung mạo thật của ngươi.”

Mộ Dung Bắc Uyên nhịn không được nhíu mày.

Hắn không rõ nữ nhân này là ai, nhưng nàng ta mở miệng ngậm miệng đều là mỉa mai Triệu Khương Lan. Rõ là đem Triệu Khương Lan hình dung thành một nữ nhân trăng hoa lẳng lơ mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play