*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe nói Phượng Vệ muốn sắp xếp hai người đến Vị Ương Cung làm việc, tuy rằng họ đều cảm thấy có chút gì đó kỳ quái, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nói là họ cũng đang cần người. Sau khi Mộ Dung Bắc Uyên và Hoắc Hoa Quý nhận cung phục xong thì được đưa đến Vị Ương Cung.
Khi những người của phủ Nội Vụ vừa rời đi, Cần Thư liền nhìn hai người họ một cách kỳ lạ.
“Các ngươi là những người mà Thịnh Thủy Đường đặc biệt căn dặn ta phải thu nhận, tại sao phải đến Vị Ương Cung này, có phải các người có ý đồ gì đặc biệt đúng không?”
Từ khi vào đến đây, Mộ Dung Bắc Uyên cứ lo lắng mãi không yên.
Thảo nào, lời nói và hành động cứ như là càng về gần đến quê thì trong lòng càng hồi hộp vậy.
Bây giờ hắn và Triệu Khương Lan đang được ở chung trong một mái nhà, cũng có thể nàng đang ở ngay sau bức tường bên cạnh, như vậy thì làm sao hắn có thể bình tĩnh được.
Nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên cứ ấp a ấp úng không a chịu trả lời, Cần Thư càng cảm thấy kỳ lạ hơn: “Rốt cuộc các người đến đây để làm gì?”
Mộ Dung Bắc Uyên liếc nhìn bọn họ.
nói: “Ta là Thần Vương của Thịnh Khang, phu quân của chủ thượng các ngươi, bây giờ ta muốn đi gặp Vương Phi.
Râm!
Vũ Mạc đột nhiên không thể ngồi yên được, nàng ấy liền ngã khỏi ghế. Nàng mở mắt to ra và hỏi lại: “Ngươi, ngươi nói ngươi là ai?”
Hoắc Hoa Quý hạ giọng xuống nhắc nhở một lần nữa: “Đây đúng thật là Thần Vương điện hạ, thân phận nội giám bây giờ chỉ là giả. Để vào được trong cung gặp Vương phi, Điện hạ đã phải hao tâm tổn trí rất nhiều, thậm chí là phải đánh đổi bằng thân phận cao quý của mình.
Vũ Mạc và Cẩn Thư vội vã bước lên phía trước nhìn hắn, Mộ Dung Bắc Uyên cúi xuống, suy nghĩ một lúc rồi sau đó lấy ra một chiếc nhẫn.
Khi nhìn thấy chiếc nhẫn này thì họ đã chắc chắn rằng người nam nhân trước mặt đúng thật là Thần Vương Điện ha.
Nếu không thì hắn không thể có được di vật của cha mẹ Triệu Khương Lan.
“Điện hạ, ngài, ngài sao lại trở thành như thế này, rõ ràng là lần trước khi thuộc hạ nhìn thấy ngài thì không phải như vậy.
“Đó là thuật dịch dung. Nếu như dùng thân phận thật mà vào cung thì chỉ sợ là Bệ hạ của các ngươi sẽ ban cho ta hàng ngàn hàng vạn đạo để lóc thịt trên người Bồn vương mất.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT