*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Động tác của bà chủ quán cực kỳ nhanh nhẹn, sau khi đám người của Mộ Dung Bắc Uyên vừa rời khỏi, liền nhanh chóng đi nghe ngóng tin tức.

Chỉ sau hai ngày, bà ta đã có câu trả lời.

Phủ nội vụ đã dán bảng thông báo trên tường, trên đó viết là sẽ tuyển thêm một vài thái giám và cung nữ mới.

Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy có chút kỳ quái: “Tại sao lại chỉ tuyển một vài người?”

“Thưa Điện hạ, thật sự mà nói thì những vị trí này là do thuộc hạ cho người mua chuộc mới có được. Bởi vì thời gian gấp rút, nên thời điểm này trong cung không phải là dịp để tuyển chọn cung nữ với quy mô lớn, thế nhưng thời gian thì không đợi người nên để có thể nhanh chóng vào cung thuộc hạ đã nhờ Phượng Vệ nghĩ cách, không ngờ lại có tin tức sớm như vậy.”

Hóa ra những vị trí đó chỉ là những chỗ trống tạm thời. Bản lĩnh của Phượng Vệ này thật sự rất lớn khiến cho Mộ Dung Bắc Uyên cũng phải kinh ngạc.

Ngay cả Ty nội vụ mà cũng có thể can thiệp vào, như vậy khoảng cách để tiếp cận được Triệu Khương Lan có lẽ đã gần hơn một bước.

Hắn nóng lòng hỏi: “Nếu đã như vậy, Bổn vương cũng không muốn đợi thêm nữa. Nếu như có thể sắp xếp cho Hoắc Hoa Quý vào cung làm cung nữ, vậy thì Bổn vương có thể giả làm nội giám để đến làm việc ở Vị Ương Cung không?”

Khi Mộ Dung Bắc Uyên vừa nói ra điều này, tất cả mọi người đều bị sốc.

Nội giảm?

Hắn vốn dĩ là hoàng tử của một quốc gia, thân thể đáng giá ngàn vàng, với thân phận vô cùng cao quý như vậy, làm sao hắn có thể chịu ấm ức mà để người khác sai khiển được.

Thế nhưng Mộ Dung Bắc Uyên lại không hề quan tâm.

“Bây giờ, Bổn vương không quan tâm đến thân phận của mình, chỉ cần có thể nhanh chóng nhìn thấy Vương Phi. Thì cho dù chỉ là một ngày, Bổn vương cũng không muốn đợi thêm nữa, bây giờ không biết bệnh tình của nàng như thế nào, ta thật sự không thể nào yên tâm được.”



Mộ Dung Bắc Uyên đột nhiên cảm thấy như bị mắc nghẹn, mặt đỏ bừng.

Bà chủ quản đã dõng dạc đưa ra ý kiến “Vị tiểu huynh đệ này không cần phải quá lo lắng như vậy, nếu như ngài thật sự muốn vào cung thì cũng không phải là không có cách, mọi người cứ chờ thời cơ là được. Sự lo lắng duy nhất của thuộc hạ bây giờ đó là một người có địa vị cao quý như Điện hạ làm sao có thể chịu đựng được những việc vặt như vậy, một khi đã vào cung, thì sẽ không thể tránh khỏi việc bị người khác sai khiến, mắng chửi, thậm chí họ còn đối xử lạnh nhạt với nhau, làm sao một chủ tử như ngài có thể thích nghi được với những chuyện như vậy?”

Thế nhưng ánh mắt của Mộ Dung Bắc Uyên lại vô cùng kiên định, lúc này trong lòng hắn chỉ biết có một mình Triệu Khương Lan.

Chỉ cần nghĩ đến nàng, can đảm của hắn liền trỗi dậy một cách mạnh mẽ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play