*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh mắt của Chiêu Vũ để tràn đầy quở trách, hắn ta nghĩ đến cái gì đó rồi nhíu chặt lông mày.

“Tần Khâm nói, hắn ta rõ ràng nhìn thấy con ra khỏi Thần Vương phủ, nhưng vì sao con đó lại trở thành Thần Vương, còn con sao lại có thể dùng dung mạo của Thần Vương ở trong phủ suốt?”

Mộ Dung Bắc Hải không có nói ra chuyện dịch dung thuật, chỉ hàm hồ nói: “Bởi vì nhi thần biết được một người, có kỹ năng hoá trang rất cao. Cho nên sau khi được hắn hoá trang cho, nhìn qua thì không dễ dàng phân biệt.

“Làm càn!”

Chiêu Vũ để thế nào cũng không nuốt được cục tức này được: “Nếu mà như thế, Thần Vương đã rời đi nhiều ngày như thế. Nó muốn làm cái gì, thì cũng khó mà thành, còn định làm loạn một trận trong ngày lập hậu đại điển của Vinh Dương sao? Nó có dự định gì, con có biết hay không?”

Mộ Dung Bắc Hải lắc đầu: “Nhi thần không biết.”

“Hay cho một câu không biết, cái gì cũng không biết, con cũng dám thả người?”

Ngón tay Chiêu Vũ để chỉ ra ngoài sân: “Con không được quỳ ở đây nữa, đi ra ngoài kia quỳ! Trẫm không muốn nhìn thấy con!”

Mộ Dung Bắc Hải chỉ đành phải nỗ lực chống đỡ thân mình đứng dậy, nhìn thấy bước chân hắn loạng choạng, Tần Khâm có chút không đành lòng muốn tiến lên trước đỡ hẳn.

Chiêu Vũ đế quát lạnh một tiếng: “Không được đi giúp nó! Không phải nó rất có bản lĩnh sao, vậy thì trẫm phải nhìn xem, nó có thể có cốt khí như thế đến lúc nào!”

Bên ngoài trời giá rét đất lạnh, rõ ràng sáng sớm còn có chút ánh nắng, đến bây giờ mây lại dần dần rải rộng. Chân của Mộ Dung Bắc Hải đã lâu rồi chưa phải chịu qua sự giày vò như thế này, chịu đựng sức nặng của cả người, mỗi một khắc đều là giày vò, Nhưng trên đất lạnh cứng, cho dù y phục có dày hơn nữa thì thời gian dài gió lạnh của thổi qua toàn thân.

Viên Hoàng hậu vừa nghe được tin tức đã vội vàng đi đến, muốn cầu tình cho Mộ Dung Bắc Hải.

Nhưng Chiêu Vũ để làm như không thấy, quyết tâm đến cả bà cũng không chịu gặp. Bà thấy mắt Mộ Dung Bắc Hải rưng rưng, vừa đau lòng vừa tức giận.

“Con bị đứt dây thần kinh nào vậy, đi dung túng cho Thần Vương làm chi! Con rõ ràng biết đây là vảy của phụ hoàng con còn chạm vào, bây giờ nó đi rồi, chỉ có thể một mình con chống đỡ. Nếu như sau này nó làm ra chuyện lớn gì thì con lấy gì để vạch mặt nó đây?”

Mộ Dung Bắc Hải có chút xấu hổ: “Nhi thần bất hiếu, khiến mẫu hậu lo lắng. Nhưng chuyện này, nhi thần tuyệt không hối hận. Uyên Nhi và Khương Lan, đều là người mà nhi thần quý trọng trong lòng. Đến bây giờ họ gặp nạn, đến cả nhi thần cũng không đưa tay ra giúp đỡ bọn họ, há chẳng phải là khiến lòng người đau xót. Quân tử thổ lộ tình cảm, tình nghĩa làm trọng, nhi thần có thể chắc chắn, nếu hôm nay đổi thành nhi thần phải đối mặt với tình cảnh như thế, bọn họ cũng không chút do dự nào mà đứng ra giúp con.”



bình thường cũng chưa chắc đã chống lại được cái lạnh nơi thâm cung.

Vị Hoa Quý phi này không mạng nữa hay sao, mặc váy lụa mỏng mùa hè được cho là cợt nhả nhất, không sợ bị đông lại thành đồ vật sao!

Mộ Dung Bắc Hải cũng nhìn thấy cảnh này, hắn biến sắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play