La Tước chỉ trung thành với lập trường của hoàng quyền, cũng không thể bởi vì có quan hệ cá nhân với Thần Vương phủ mà làm trái lại nguyên tắc.

Hơi thở của Hồng Vân hơi gấp gáp: “Dự tính cuối tháng trở về”

“Nếu như bổn vương cầu xin phụ hoàng, phụ hoàng nhất định sẽ không đồng ý. Thậm chí với sự cẩn thận và cương quyết của phụ hoàng, để đề phòng bổn vương đi Vinh Dương đoạt Vương phi trở về, nói không chừng phụ hoàng sẽ hạn chế sự tự do của bổn vương”

Hắn lại nhìn về phía Hồng Vân: “Một đời phu quân của người trung thành với quân vương, tuy có lòng trợ giúp ta thì cũng sẽ không thiên vị ta dưới tình huống này, cho ta mượn lương binh”

Hồng Vân nghe thấy hắn nói vậy, trong lòng có chút buồn bã.

Nếu như vậy, chẳng phải là đã định trước không thể cứu nổi Triệu Khương Lan rồi sao.

Hồng Vân nhớ đến Triệu Khương Lan, do dự mở miệng: “Nếu như điện hạ cố chấp muốn đi Vinh Dương đoạt người thì quân đội Thiết Ngô kia.”

Nàng ấy cắn chặt rằng, rõ ràng là đang ép buộc bản thân mình phải đưa ra quyết định: “Ta có thể lấy binh phù của la Tước cho điện hạ.”

Tim Chu Khiết đập mạnh.

Thầm nghĩ gan của vị phu nhân này có chút lớn quá rồi, nếu như để La tướng quân biết được thì phải biết!

Mộ Dung Bắc Uyên đương nhiên có thể nhìn ra lòng trung thành của nàng ấy với Triệu Khương Lan, nhưng quyết định như thế, đối với Hồng Vân mà nói cũng chẳng phải dễ dàng gì.

Một khi hắn thật sự muốn lấy hổ phù của La Tước đi biên giới, có thể sử dụng được đội quân Thiết Ngô không lại là một chuyện.

Đến khi đó, tình cảnh của La Tước, tình cảnh của Hồng Vân và tình cảnh phụ tử giữa hắn và Chiêu Vũ đế, đều sẽ giống như bước chân lên tấm băng mỏng.

Đây tuyệt đối không phải là một cách có thể dùng được.

Mộ Dung Bắc Uyên day day mi tâm: “Đa tạ La phu nhân đã báo cho ta biết tung tích Vương phi của bổn cung, chuyện này, bổn vương sẽ nghĩ cách khác. Chuyện của hổ phù, tâm ý của ngươi bổn vương đã nhận được rồi, nhưng cho dù là Vương phi có ở đây, cũng sẽ không muốn người làm chuyện bất nghĩa với La tướng quân, cho nên không cần thiết đâu!”

Hồng Vân thở dài một hơi: “Đa tạ điện hạ thương cảm. Ta thân là thuộc hạ của Vương phi, cho dù là thịt nát xương tan cũng không từ. Cho nên chỉ cần điện hạ ngài có yêu cầu, đừng nói là một mình ta, tất cả những người khác ở Phượng vệ, đều sẽ nghe theo sự sai bảo của ngài.”

“Được, làm phiền rồi.”

Sau khi tiễn Hồng Vân đi, Chu Khiết lo lắng nhìn về phía Mộ Dung Bắc Uyên: “Điện hạ, sợ là rất nhanh, Vinh Dương sẽ tổ chức đại điển lập hậu rồi. Lỡ như Vương phi thật sự trở thành Hoàng hậu của Vinh Dương, chúng ta có làm cái gì đi nữa thì cũng không còn kịp rồi,

Vẻ mặt Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng: “Thu dọn đồ đạc, ngày mai bổn vương khởi hành đi Vinh Dương, rồi gọi Tiểu Dương đến đây, bảo hắn ta cùng khởi hành, bổn vương có việc cần giao phó. Hắn bổ sung: “Nhớ kỹ, không được làm ầm lên. Bây giờ phụ hoàng chắc vẫn chưa có được tin tức. Nếu như phụ hoàng biết thì chúng ta muốn thuận lợi ra khỏi thành, ngược lại sẽ không dễ dàng như vậy”

“Ngài là sợ, Hoàng thượng sẽ ngăn cản ngài?”

“Không phải lo lắng phụ hoàng sẽ ngăn cản ta, mà là phụ hoàng nhất định sẽ ngăn cản. Cho nên chuyện nhất định phải giữ bí mật”

Chu Khiết cảm thấy kính nể, rồi vội vàng phải người đi gọi Tiểu Dương.

Dù rằng trời đã tối muộn, nhưng Tiểu Dương nhận được tin tức vẫn gấp rút đến Thần Vương phủ luôn.

Hắn ta nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên thì vội vàng hỏi: ‘Điện hạ, cuối cùng cũng có được tin tức của Vương phi rồi sao, vậy bây giờ ngài tính làm thế nào?”

Vẻ mặt của Mộ Dung Bắc Uyên có chút bất lực: “Tình huống trước mắt, nơi nào chúng ta cũng bị hạn chế, vốn dĩ là không thể lấy cứng đối cứng với Vinh Dương được, chỉ có chờ đợi, nghĩ cách khác thôi.”

Hắn nhìn Tiểu Dương: “Bổn vương định, tìm một người có diện mạo tương tự như Vương phi, đến Vinh Dương đổi nàng ấy trở về.”

Tiểu Dương biến sắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play