“Còn bởi vì ta muốn báo thù cho cha mẹ và ca ca ta” Lý Mặc hơi run một cái, có chút nguy hiểm híp mắt lại.

“Báo thù cái gì? Trẫm không biết nàng đang nói cái gì.”

“Không chịu thừa nhận đúng không? Bọn họ rõ ràng là do ngươi giết chết!”

Triệu Khương Lan gào lên, trở tay nắm lấy áo của Lý Mặc.

“Chính là bởi vì muốn ta ở bên cạnh ngươi, ngươi liền hạ thủ giết bọn họ. Đó là tính mạng của ba người đó, ba tính mạng vô tội ở trong lòng ngươi rốt cuộc là cái gì? Bọn họ cũng là con dân của ngươi mà!”

“Chân tướng không phải như thế, trẫm không biết nàng nghe ai nói. nhưng mà “Ngươi dám thề là không phải người làm không? Ngươi dám lấy tính mạng của ngươi, lấy cả vận mệnh quốc gia Vinh Dương ra thề không? Nếu như người làm thì người sẽ bị sét đánh chết không được tử tế, cả Vinh Dương cũng dần dần suy vong, đi đến sụp đổ, người dám không?”

Lý Mặc dần quay mặt sang hướng khác, hắn ta im lặng.

Nhìn dáng vẻ này của hắn ta, Triệu Khương Lan biết phần lớn là mình không có đổ oan cho hắn ta.

Chuyện này tất cả đều là do hắn ta làm! “Không sai, cái chết của bọn họ quả thật có liên quan đến trầm. Nhưng như vậy thì thế nào, trầm là thiên tử, cho dù là năm đó trầm cũng là thái tử, ta muốn cái gì, thế nào cũng có thể có được! Từng là như thế, đến giờ cũng là như thế, cho dù nàng phản kháng thì cũng không có tác dụng.

“Lý Mặc, tên súc sinh nhà ngươi, sao người có thể như thế”

Biểu cảm của Lý Mặc trở nên cay nghiệt trong phút chốc, hắn ta giữ chặt tay của Triệu Khương Lan.

“Tốt nhất nàng nên ngoan một chút, không được làm loạn nữa. Phụ mẫu của nàng đã qua đời lâu như thế rồi, bọn họ chết như thế nào thì có liên quan gì? Chỉ cần nàng cứ coi như bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý mới mất đi tính mạng là được rồi.”

“Chân tướng bày ra ở đó, ngươi nói ta làm sao mà coi như không thấy được chứ? Ta sẽ không tha thứ cho ngươi, ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ngươi! Nếu như người cố chấp muốn ta làm Hoàng Hậu của ngươi, vậy thì tốt nhất người nên chuẩn bị tốt, mỗi một ngày sau này, ta đều sẽ dùng hết mọi cách lấy đi tính mạng của ngươi, có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi, nếu không thì đừng hòng mơ tưởng sống yên ổn!”

Lý Mặc bình tĩnh nhìn nàng một lúc, đột nhiên bật cười.

“Có thể, nàng đương nhiên có thể báo thù vì phụ mẫu huynh trưởng của nàng. Tiếp tục làm giống như chuyện hôm nay nàng làm, nhưng trầm bảo đảm với nàng, nếu lại có lần đó thì cả Vị Ương cung này, thậm chí là tất cả Phượng vệ đều sẽ bởi vì hành vi của nàng mà phải trả giá! Trẫm thậm chí không bắt nàng phải làm thế nào, nhưng lại có thể khiến nàng giương mắt nhìn các thuộc hạ được nàng xem trọng bởi vì sự xúc động của nàng mà từng người từng người một ngã xuống. Nếu như nàng hy vọng bọn họ có kết cục như thế thì cứ thử xem.

Triệu Khương Lan cắn chặt răng.

Hắn ta vậy mà lấy Phương vệ ra uy hiếp mình, trên đời này sao lại có người hèn hạ bỉ ổi như thế.

Nhìn thấy ánh mắt của Triệu Khương Lan, Lý Mặc đã biết nàng dao động rồi. Hắn ta đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Triệu Khương Lan.

“Lúc trước ta cũng đã nói với nàng rồi, nàng phải ngoan ngoãn một chút, đừng chọc cho ta tức giận. Nếu không ta sẽ làm ra chuyện gì, ai cũng không nói chắc được đâu.

Đợi Lý Mặc vừa đi, Triệu Khương Lan đau khổ che mặt bật khóc. Giờ khắc này, nàng vô cùng nhớ Mộ Dung Bắc Uyên.

Sự hổ thẹn với phụ mẫu huynh trưởng đan xen với nối oán hận Lý Mặc. khiến cho nàng cảm thấy cuộc đời nhiều năm trước đây của nàng đều là một trò cười, đầy rẫy sự thất bại.

“Uyên Nhi, ta rất nhớ chàng” Thịnh Khang, Đông Cung.

Mộ Dung Bắc Quý lo lắng đi đi lại lại trong điện, trên mặt viết đầy hai chữ âm u.

Vẻ mặt của mưu sĩ cũng lo lắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play