Triệu Khương Lan căm hận nhìn chằm chằm bọn họ: “Rốt cuộc là ai phải các ngươi đến? Vì sao phải đối xử với ta như thế?”. 

“Chủ tử của bọn ta đương nhiên là người không hy vọng người và Thần Vương điện hạ sống dễ chịu. Có trách thì trách phu thê hai người đã kết kẻ thù ở trong Kinh Thành, cản đường của nhà người ta. Chẳng qua ngươi yên tâm, tạm thời ngươi không chết được, cái mạng này của người vẫn còn tác dụng khác. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, bọn ta có thể đảm bảo ngươi không cần phải lo ngại về tính mạng”. 

Trong lòng Triệu Khương Lan có chút nghi ngờ, đối phương phí nhiều công sức đưa nàng ra ngoài thế này, lại không muốn mạng của nàng. 

Ngược lại lại đem nàng đi thật xa, rốt cuộc là vì sao? 

Tác dụng, tác dụng gì? 

Nam nhân cười âm u: “Nghe nói vị bệ hạ kia của Vinh Dương, có tình cảm rất sâu nặng với Thần Vương phi ngươi. Còn làm cả nước trên dưới đều chuẩn bị xong, dự tính náo nhiệt nghênh đón tân hậu. Tiếc là, Thần Vương điện hạ lại không nỡ thả người, thà rằng để người giả chết cũng không để người gả sang Vinh Dương. Nhưng như vậy lại làm hỏng chuyện lớn của chủ tử nhà ta 

Mí mắt Triệu Khương Lan giật giật, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó ngẩng đầu lên. “Chủ tử nhà ngươi, chẳng lẽ là nhà họ Liên?” 

Đối phương cũng không trả lời đáp án chính xác cho vấn đề này, chỉ cười lạnh một tiếng. 

“Vương phi vẫn là không nên có ý đồ thăm dò thân phận của bọn ta nữa, trước đó ta cũng đã nói qua, không cần quan tâm bọn ta là ai, một kiếp này người thoát không nổi đâu!”. 

“Các ngươi muốn ta làm cái gì?”. 

“Không cần sốt ruột, Vương phi đã đói hai ngày rồi, chắc hẳn cơ thể đã cảm. thấy không khỏe rồi, không bằng ăn chút gì đó lấp đầy bụng trước đã. Chuyện sau này, chúng ta từ từ nói chuyện”. 

Triệu Khương Lan cắn chặt răng, tuy rằng rất phẫn nộ tình cảnh trước mắt, nhưng nàng sẽ không lấy tính mạng mình ra làm trò đùa, suy cho cùng thì vẫn cúi đầu ăn bánh cơm. 

Mấy người này nếu đã nói là giữ lại mạng của nàng còn có tác dụng khác thì sẽ không hạ độc vào thức ăn của nàng. 

Đợi sau khi bọn họ đi ra ngoài, Triệu Khương Lan bất lực nhìn ra ngoài. Qua kẽ hở của cửa sổ có thể nhìn thấy bên ngoài là một cái sân rất lớn. 

Trồng không ít cây ăn quả, nhìn giống như nông trang của một gia đình giàu có nào đó. 

Nhưng hình như nơi này rất xa xôi, nhìn lướt qua cũng không thấy có ai. Cho dù nàng muốn cầu cứu cũng chẳng ăn thua gì. Lần đầu tiên Triệu Khương Lan sinh ra một cảm giác bất lực nặng nề. Nàng chầm chậm ngồi xuống, trong lòng nhớ đến người là Mộ Dung Bắc Uyên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play