Tống Nghiên định cự tuyệt: “Chuyện này, nàng là nhân chứng, ở lại vương phủ sợ không thích hợp”

“Sáng mai bổn vương đêm Liên Nguyệt cô nương trở về nhà, chỉ là một đêm, Tống đại nhân sẽ không hiểu chuyện như vậy chứ”

Bên ngoài đều nói vị Tứ vương gia này quân tử như ngọc, nhưng tống Nghiên hiểu rõ thủ đoạn của hắn.

Trong lòng hắn rõ ràng, Mộ Dung Bắc Uyên không hề dễ nói chuyện.

Nếu chọc vào hắn, không chừng sẽ xảy ra chuyện thật.

Tống Nghiên đành nhượng bộ: “Vậy thỉnh Liên Nguyệt cô nương lưu lại đây một đêm”

Người ngoài vừa đi, Mộ Dung Bắc Uyên lành lạnh nhìn Liên Nguyệt, trầm giọng mệnh lệnh: “Ngẩng đầu lên”

Liên Nguyệt không dám nhìn hắn, bà vai run rẩy.

“Nghe Vương phí nói, Liên Nguyệt cô nương bị người cố ý sắp xếp bên người nàng để theo dõi, vì cảm kích Vương phi nên mới báo sự thật, thật sự sao? Ai là người an bài ngươi bên cạnh Vương phi?”

“Tiểu nhân không phải bị sắp xếp, không hiểu Vương gia có ý gì?”

Trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên vừa động.

Vì sao Liên Nguyệt không thừa nhận bị người thu mua, ám vệ nghr rõ ràng chuyện này, có thể kết luận nàng ta nói dối.

Hoặc là lúc trước nàng ta nói dối Triệu Khương Lan để vu tội cho Thẩm Hi Nguyệt.

Hoặc là Trắc phi cùng Liên Nguyệt đã ầm thầm liên hệ, nàng ta mới đổi lời có ý che giấu, các nàng sẽ không ngờ có ám vệ theo dõi.

Trong tiềm thức, Mộ Dung Bắc Uyên có khuynh hướng nghĩ tới loại tình huống trước.

Hắn không tin Hi Nguyệt đơn thuần sẽ dính dáng tới án mạng lần này.

Nhưng nếu không tra rõ thì mọi chuyện chỉ sẽ dừng ở đây.

“Đông Diêu, ngươi tự mình đi Lạc Hương các, đem Khê Lạc tới đây. Còn nữa, tìm ba nha hoàn khác nhau, cùng đi đến đây”

Đông Diêu khó hiểu: “Vương gia có ý gì?”

“Thử”

Dựa theo Chu Dương bẩm lại, Liên Nguyệt trước khi vào vương phủ đã trực tiếp đưa đến Tịnh Chiếu các của Triệu Khương Lan.

Lúc đó chưa từng gặp qua ai trong Vương phủ đã bị đưa về nhà, như vậy sẽ không có cơ hội thấy Khê Lạc.

Nếu nàng ta biết Khê Lạc, nếu nàng ta biết Khê Lạc trước khi nhập phủ, tức là hai người đã gặp mặt Nếu không quen biết nghĩa là chuyện này không quan hệ tới Trắc phi.

Rất nhanh, Khê Lạc cũng ban ha hoàn khác đến viện.

Nàng ta thấy Liên Nguyệt nháy mắt tim đã treo nơi cổ họng, không rõ Vương gia muốn làm gì.

Liên Nguyệt cũng chột dạ, cố gắng tránh nhìn Lạc Khê.

Mộ Dung Bắc Uyên để bốn nha hoàng đứng trong đình viện mỗi người một góc, thấy vẻ mặt Liên Nguyệt cảnh giác, thì cố ý nói chuyện khác.

làm nàng ta thả lỏng.

Hắn như vô tình hỏi: “Nghe Vương phi nói, trong nhà ngươi còn có hai đệ đệ, bọn họ hiện tại ở đâu?

Cả người nàng ta run lên: “Vì chuẩn bị tang sự nên đã đem bọn đệ đệ đến địa phương khác, ở một nhà thân thích ở nhờ”

“Quan hệ thân thích thế nào?”

Liên Nguyệt khẩn trương sờ mũi: “Dạ, một vị biểu thẩm”

Nàng lo lắng Mộ Dung Bắc Uyên hỏi vô kỹ, sợ lộ sơ hở, bỗng nhiên trong viện có người hô to: “Khê Lạc, cẩn thận!”

Khê Lạc làm sao vậy?

Liên Nguyệt theo bản năng nhìn về phía sau, thấy có một mũi tên bắn tới Khê Lạc.

May mắn, mũi tên kia chưa bắn trúng nàng ta, mà là cắm vào khe đá.

Một màn này làm Mộ Dung Bắc Uyên nhìn rõ, hắn xác định Liên Nguyệt quen biết Khê Lạc.

Nếu không, đối diện với bốn người xa lạ, nàng sẽ không phản ứng như thế, nghe thấy tên thì quay ra sau.

Trừ khi nàng đã sớm biết Khê Lạc.

Đột nhiên bị kinh hách, chân Khê Lạc mềm nhũn, nàng ngã nhào trên mặt đất.

Mộ Dung Bắc Uyên nhìn qua nàng ta, phân phó người bên cạnh: “Đưa bọn họ đi, không cần ở đây”

Đám người vừa đi, Liên Nguyệt lập tức nhận ra gì đó, kinh hoàng trợn to mắt nhìn Mộ Dung Bắc Uyên.

Thấy hắn không chất vấn gì, lại an tĩnh ngồi trên ghế.

Trên gương mặt như thiên tiên kia dường như có một tầng sương mỏng, vô cùng cao ngạo lạnh nhạt.

“Vương, Vương gia……”

Mộ Dung Bắc Uyên đánh giá nàng ta rồi bất chợt nói: “Ngươi có thể đi rồi”

Liên Nguyệt không ngờ hắn lại buông tha mình dễ dàng như vậy.

Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên lộ ra thái độ mệt mỏi, nàng đành lo lắng mà rời khỏi vương phủ.

“Phái má vệ theo dõi nàng, đừng để nàng ta chết”

Đông Diêu nhanh chóng rời đi, Giang Dương không chịu được hỏi: “Vương gia, phản ứng của Liên Nguyệt rõ ràng có vấn đề, nàng nhận thức.

Khê Lạc, nói cách khác, nàng có quan hệ với Trắc phi: “Chuyện này giấu kỹ, không được nhắc tới”

“Vương phi phải làm sao?” Giang Dương nghe ra ý tứ của Mộ Dung Bắc Uyên.

Rõ ràng Vương gia biết chuyện này có liên hệ tới Trắc phi lại không muốn tra, chỉ sợ tra được Trắc phi sẽ chịu liên lụy.

Đây là Vương gia muốn bảo toàn Trắc phi vứt bỏ Vương phi.

“Vương gia, địa tông chính viện làm việc đều không nể mặt ai, Vương phí hiện tại không thể tự cứu mình, nàng chỉ dựa vào ngài! Nếu Tứ vương phủ cứ mặc kệ, trong sạch của Vương phi không tẩy được”

Mộ Dung Bắc Uyên cắn môi, nhíu mày không nói gì.

Biết phụ tử Liên Nguyệt ngoài Tứ vương phủ còn có Triệu gia, dù cho Triệu gia có đấu đá nội bộ, tàn nhãn dùng thủ đoạn giết người rồi hắt nước bẩn lên người nhà.

Khi tội danh Triệu Khương Lan thành lập, cho dù có thể giữ mạng thì Triệu phủ cùng Tứ Vương phủ đều sẽ mang tiếng xấu.

Như vậy ai mới là người có lợi?

Một cái tên trong đầu Mộ Dung Bắc Uyên chợt lóe lên, Mộ Dung Triệt…

Nếu thực sự là hắn ta, việc Minh Thân vương nhúng tay cũng là việc không hề kỳ quái.

Hi Nguyệt cùng Mộ Dung Triệt có quan hệ gì?

Mộ Dung Bắc Uyên bực bội đá văng ghế, trong lòng như có lửa đốt.

Giang Dương vẫn không cam lòng.

Tuy rằng không tính quá thân thiết với Triệu Khương Lan, nhưng những ngày gần đây qua mấy lần tiếp xúc thì Vương phi tuyệt đối không phải nữ nhân ngốc nghếch độc ác.

Biết rõ nàng ấy trong sạch lại không thể cứu nàng, Giang Dương lại đứng ngồi không yên.

“Giang Dương, bổn vương tuyệt đối không vì Triệu Khương Lan mà để Trắc phi gặp chuyện.

Ngươi hiểu chứ?”

Muốn trách thì trách nữ nhân kia xui xẻo thôi.

Nội tâm Giang Dương trầm xuống Vương phi còn mạng trở về sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play