Dù sao lời nói như thế tự Chiêu Vũ để nói thì không sao cả.

Nhưng dưới lập trường của hắn thì không nên mở miệng, nếu không thì tuỳ tiện có liên quan đến Mộ Dung Bắc Quý.

Đến giờ thì Mộ Dung Bắc Quý vẫn là Thái tử, hắn ngang nhiên chỉ trích nhà họ Liên chính là bằng với không phục người Thái tử này.

Chiêu Vũ để hừ một tiếng: “Theo trẫm thấy, chuyện này tám chín phần là do nhà họ Liên điều khiển, nếu không cả cái Kinh Thành này còn có ai có gan ta như thế chứ, cả gan hạ thủ với người đường đường là Sơn Vương điện hạ con.”

“Đến giờ con vẫn chưa có chứng cứ, cho dù trong lòng có hoài nghi thì cũng không tóm được bọn họ. Chiêu Vũ đế chậm rãi đứng dậy.

“Nếu cửa ải cuối cùng đã tới, La Tước và Tôn Quyền đã lên đường trở về Kinh Thành rồi, chỉ có mỗi Liên Tư Thành kia vẫn luôn tìm mấy cái cớ vụng về, chính là không chịu về Kinh. Trong lòng hắn nghĩ cái gì trẫm đều biết rõ. Còn không phải vì lần trước trẫm tước đoạt binh quyền của hắn sao, hắn vẫn ghi nhớ trong lòng, cảm thấy một khi dễ dàng trở về Kinh Thành thì có thể sẽ giẫm lên vết xe đổ cho nên mới cẩn thận từng chút như thế, không chịu trở về. Chẳng lẽ hắn cho rằng, hắn không trở về thì trẫm không có cách nào trị hắn sao?”

Mộ Dung Bắc Hải giương mắt nhìn Chiêu Vũ để “Dường như phụ hoàng đã có đối sách rồi? Nhưng ở thời phút quan trọng này, Liên Tư Thành cũng không có phạm phải sai lầm cơ bản nào cả, cho dù cái cớ hắn tìm rất vụng về nhưng dù sao cũng là cái lý do không hồi Kinh. Nếu như người bắt tay từ chỗ này thì chỉ sợ là sẽ dẫn đến sự bất mãn của cả đội thuỷ quân Đông Nam.

“Điểm này trẫm đương nhiên biết, con yên tâm trầm sẽ không cường ngạnh làm hắn cả nhưng trầm tự có cách trừng trị hắn.

Ngón tay của Chiêu Vũ để gõ gõ lên tấu chương ở trên bàn. . ngôn tình hoàn

Hắn đưa tấu chương cho Mộ Dung Bắc Hải: “Con xem nội dung ở trên này.”

Mộ Dung Bắc Hải xem xong, vẻ mặt chợt đổi.

Đây là một bản tấu chương vạch tội, vạch tôi không phải ai khác mà chính là thuỷ quân Đông Nam. Trên tấu chương nói, thuỷ quân Đông Nam ở Thành Vô Tuyết một trong những nơi đóng quân chính, lén lút buôn lậu chè.

Hơn nữa còn dùng danh nghĩa của quân đội để cắt giảm thuế má.

Cho nên giá thành của bọn chúng ít hơn so với bách tính bình thường rất nhiều, đương nhiên giá buôn bán cũng ít hơn rất nhiều.

Thời gian dài, kiểm trác được rất nhiều bạc.

Nhưng việc này khiến cho quyền lợi của không ít thương hộ trong thành bị hao tổn, các thương hộ đều liên danh nói muốn tẩy chay lá chè giá rẻ.

Quan phủ không có cách nào, lại không dám tuỳ tiện đắc tội với thuỷ quân Đông Nam, nên viết một bản tấu chương, báo vào trong Kinh Thành.

Hy vọng Chiêu Vũ để có thể ban lệnh xuống “Vương triều này có luật lệ, quân đội vốn không nên tự mình buôn lậu, mưu cầu lợi ích. Một khi bị người tố cáo thì quan quân phụ trách sẽ bị trừng phạt, nặng thì sẽ bị bãi miễn quân chức.

Mộ Dung Bắc Hải gật đầu: “Nhi thần có nghe nói qua, chẳng qua, dường như từ những triều trước, các quân đội đều có hành vi tự minh doanh thương. Triều đình cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Dù sao thì tiền triều đình chu cấp cho họ không chắc có thể đáp ứng được tất cả yêu cầu, quân đội cũng cần phải mở rộng con đường thương nhân của mình ra. Nếu như nhi thần không nhớ nhầm thì quân Ngô Thiết của Liên Tư Thành cũng không thể may mắn thoát khỏi được.”

Chiêu Vũ đế cười lạnh một tiếng: “Nếu như bọn chúng thành thành thật thật an phận thủ thường thì trầm đương nhiên có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng bây giờ, bọn chúng cố ý chống lại thánh ý thì trẫm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho như thế được? Nếu như để cho việc làm ăn của Liên Tư Thành phát triển thì chỉ sợ là sau này dù có thu hồi tài chính của bọn chúng thì bọn chúng cũng có cách có thể tự cấp tự túc. Vậy uy hiếp của triều đình, Liên Tư Thành chỉ sẽ càng ngày càng không đặt vào mắt. Bởi vì thế, chỉ có thể cắt đứt nguồn kinh tế của bọn chúng, giải quyết tận gốc thì Liên Tư Thành mới cúi đầu trước triều đình”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play