“Sau này, bà già mù mắt kia còn nói, chỉ cần chờ sau khi trắc phi đã vào vương phủ thì mới có cơ hội tiếp tục ra tay, để cho ngài chán ghét nàng ấy. Vì thế nên chờ tới khi trắc phi được gả vào trong vương phủ, Hứa phu nhân đã không nhịn nổi nữa, lại đến tìm bà giá mắt mù kia mấy lần, bà già đó cho bà ta một gói thuốc, nói là chỉ cần dùng thuốc đó là có thể làm ảnh hưởng tới cảm xúc của ngài, làm cho ngài dễ nổi nóng, buồn bực mất tập trung. Bởi vậy, khi ngài gặp Hứa Mạn Nhi tâm trạng cũng sẽ buồn bực, tự nhiên là sẽ xa lánh nàng ấy!”

Mộ Dung Bắc Hải nheo mắt lại, dùng sức nắm chặt ngón tay.

Tuy rằng, sự thật với những gì hắn đoán được giống nhau đến mấy phần.

Nhưng cho đến khi thật sự nghe được, hắn vẫn cảm thấy tức giận khó nhịn. Cõi đời này sao lại có người độc ác lại ích kỷ như vậy, luôn một lòng muốn hắn phải chán ghét Hứa Mạn Nhi.!

Cho nên tìm đủ mọi cách, hận không thể làm cho hắn hưu Hứa Mạn Nhi thì bọn họ mới vừa lòng.

Hứa Mạn Nhi nói sao thì cũng là biểu tiểu thư của nhà họ Hứa, bọn họ sao lại có thể đối xử như vậy với nàng ấy?

Hứa phu nhân từ lâu đã sợ đến mặt mũi trắng bệch. Mẫu thân của Tử Trúc lại nói chắc như đinh đóng cột, còn hận không thể giơ tay lên thề với trời.

“Tiểu nhân nói, tuyệt đối không có một chút lừa gạt, những lời này đều là thật! Đều là đứa con gái đáng thương của tiểu nhân âm thầm lén lút nói cho tiểu nhân biết, tiểu nhân còn có một lần nhìn thấy bà già mắt mù kia đi vào phủ, không biết đã bày ra mưu kế gì với Hứa phu nhân. Thuốc bà ta đưa, bị Hứa phu nhân cứng rắn nhét vào trong tay của con gái tiểu nhân. Bởi vì cả nhà tiểu nhân đều đã kí giấy bán đứt, dòng dõi tính mạng đều nằm trong tay của nhà họ Hứa, vì thế nên Tử Trúc không dám cãi lại mệnh lệnh của Hứa phu nhân! Điện hạ, bằng không thì con gái của tiểu nhân sao dám làm hại ngài chứ? Tất cả những chuyện này đều là Hứa phu nhân ép con bé làm, ngài có trách, cũng nên trách Hứa phu nhân mới đúng!”

Hứa phu nhân thẹn quá thành giận răn dạy: “To gan, ngươi đây là không có chứng cớ, đầy miệng toàn lời nói dối!”

“Ta không có nói dối, con gái của ta đã bị bà hại chết, bà còn muốn hại chết cả con trai và chồng của ta à! Chính là bà, bà trước giờ đều không thích Hứa Mạn Nhi, còn có con gái của bà nữa, đều là âm thầm bắt nạt nàng ấy, từ trên xuống dưới nhà họ Hứa các ngươi, chưa bao giờ coi Hứa Mạn Nhi như một biểu tiểu thư mà đối đãi. Nàng ấy ở trong Hứa phủ, trước đây còn sống không bằng một hạ nhân.”

Mộ Dung Bắc Hải nhìn chằm chắm Hứa phu nhân: “Hứa phu nhân, bà ta nói có đúng không? Tất cả mọi chuyện, đều do một tay ngươi thúc đẩy “Không phải, không phải ta, ta bị oan mà!”

Hứa phu nhân sợ tới hồn vía lên mây, nắm chặt lấy ống tay áo của Hứa Mạnh Niên.

“Lão gia cứu ta, ta thực sự không biết gì cả.”

Sau lưng Hứa Mạnh Niên giờ đây đã đổ đầy mồ hôi lạnh, sau khi nghe xong những lời mẫu thân của Tử Trúc nói, ông ta đã biết rõ trong lòng, tất cả những chuyện này chắc chản là sự thật.

Lúc trước ông ta cảm thấy, Hứa phu nhân lén lén lút lút bí mật âm mưu chuyện gì đó.

Bây giờ nghĩ lại, bà ta chính là một lòng mong muốn Mộ Dung Bắc Hải chán ghét Hứa Mạn Nhị.

Cái thứ ngu đần này, thực sự là chuyện thành công thì ít mà thất bại thì nhiều.

“Trước đó ông ta cũng đã cảnh cáo bảo bà ta đừng nhằm vào Hứa Mạn Nhi nữa.

Nhưng bà ta vẫn cứ một mực không chịu nghe, còn gây ra họa lớn như vậy.

Nghĩ tới đây, Hứa Mạnh Niên lập tức tránh khỏi tay bà ta, thuận thế đánh cho bà ta một cái tát.

“Thứ vô liêm sỉ, bà nói thật cho ta, tới cùng là bà có làm hay không?”

Hứa phu nhân che mặt, không còn gì để nói, chột dạ không dám hé răng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play